Một Đêm Thành Hoan

Chương 35: Lần đầu tiên nói dối

Chương 35: Lần đầu tiên nói dối

Sở Tây Hàng cũng không miễn cưỡng, anh mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Vậy cũng được, anh ở trong xe chờ em.
- Ừm, em sẽ xuống mau thôi.
Lâm Phỉ Phỉ không khỏi khẽ thở phào nhẹ nhõm, khoát tay với Sở Tây Hàng, cô xoay người lên lầu.
Nào ngờ, Hoắc Minh Lãng mà cô cứ nghĩ đang ở công ty, lúc này đang đứng trước cửa sổ vẻ mặt lo lắng, đã nhìn rõ mồn một cảnh Sở Tây Hàng tiễn cô dưới lầu.
Lâm Phỉ Phỉ lên lầu, mở cửa. Mẹ Lâm ngồi trên ghế sofa xem tivi, còn Hoắc Minh Lãng vẻ mặt lạnh băng ngồi bên cạnh.
Lâm Phỉ Phỉ thấy Hoắc Minh Lãng không đi làm, lập tức thay đổi sắc mặt, miễn cưỡng nở nụ cười với mẹ Lâm:
- Mẹ, con về rồi.
Mẹ Lâm thấy cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ đã về, lập tức nghiêm mặt, cứng rắn giáo huấn:
- Tối qua con đi đâu? Con có biết mẹ và ba con, cả Nhất Phàm nữa lo lắng cho con lắm như thế nào không. Đặc biệt là Nhất Phàm, hôm qua thằng nhỏ đi tìm con khắp nơi. Chẳng thèm đi làm nữa, con mau nói rõ ràng cho ba mẹ nghe đi.
Lâm Phỉ Phỉ đứng ở cửa ra vào, luôn giữ khoảng cách an toàn với Hoắc Minh Lãng. Cô lấy cái cớ mà lúc trước trong xe Sở Tây Hàng đã nghĩ sẵn ra để nói với mẹ.
- Mẹ, hôm qua lúc sắp tan tầm Tổng giám đốc cử con làm đại diện đi thành phố khác bàn kế hoạch với người ta, cho nên con không về kịp. Mà khu vực đó chưa khai thác, hơi hẻo lánh, nên tín hiệu không tốt. Con không thể gọi điện cho mọi người được. Giờ không phải vừa về đến thành phố là con về nhà ngay, vì sợ ba mẹ lo lắng sao.
Mẹ Lâm bán tín bán nghi,
- Có thật vậy không?
- Đương nhiên, mẹ biết trước giờ con không nói dối mà.
Lâm Phỉ Phỉ kiên trì, vẻ mặt thành thật gật đầu. Đây là lần đầu cô nói dối trước mặt ba mẹ. Không ngờ lại nói lưu loát như vậy, Lâm Phỉ Phỉ cũng bắt đầu bội phục mình rồi.
Hoắc Minh Lãng vừa nghe xong lông mày nhíu chặt lại. Gã cũng không biết lý do Lâm Phỉ Phỉ nói rốt cuộc là thật hay giả. Tuy gã là Giám đốc nghiệp vụ của Tập đoàn Triệu thị, nhưng mấy dự án khai thác kia quá quan trọng, trước nay đều do Triệu Dã Thành đích thân làm. Cho nên, gã cũng không rõ lắm.
Nhưng lúc nãy gã đứng ở cửa sổ nhìn thấy rõ ràng người đàn ông tối hôm đó. Cho dù Lâm Phỉ Phỉ thật sự đi thành phố khác, e vừa quay về người gặp đầu tiên không phải gã và mẹ Lâm, mà là gã đàn ông dưới lầu kia.
Nghĩ vậy, sắc mặt Hoắc Minh Lãng càng thêm khó coi.
Đáng tiếc Lâm Phỉ Phỉ căn bản không thèm để ý đến gã, ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc một cái. Cô lại nói với mẹ Lâm:
- Mẹ, dự án khai thác lần này rất quan trọng đối với công ty bọn con. Tổng giám đốc rất coi trọng nó, con là Thư ký trưởng của anh ấy, dĩ nhiên việc phải phụ trách cũng quan trọng nhất. Để phối hợp tốt công việc với anh ấy, Tổng giám đốc đã thuê cho con một căn hộ nhỏ gần công ty con, để con chuyên tâm vào công việc, làm tốt hạng mục này. Cho nên, chiều nay con định chuyển qua đó.
- Đột ngột vậy sao?
Mẹ Lâm kinh ngạc bật dậy.
Sắc mặt Hoắc Minh Lãng sau khi nghe Lâm Phỉ Phỉ nói xong đã hoàn toàn trở nên tái nhợt. Nhưng giọng nói của gã vẫn bình tĩnh lạnh lùng.
- Hạng mục gì mà quan trọng như vậy, còn buộc em phải chuyển ra ngoài ở. Không được. Anh không đồng ý, em không được chuyển đi.
Mặc kệ Lâm Phỉ Phỉ có phải chuyển đi vì công việc hay không, Hoắc Minh Lãng gã đều không cho phép. Vì gã biết, chỉ cần hôm nay Lâm Phỉ Phỉ bước ra khỏi cánh cửa này, thì sẽ không quay lại nữa. Đến lúc đó, gã muốn nhà ở gần sông hưởng ánh trăng đầu tiên cũng khó.
Lâm Phỉ Phỉ cười lạnh.
- Mặc kệ anh đồng ý hay không, em cũng phải chuyển đi.
- Em dám?
Hoắc Minh Lãng tức giận vỗ bàn. Tính tình Lâm Phỉ Phỉ trước nay dịu dàng, chưa từng kiên quyết phủ định lời gã như bây giờ. Xem ra tối hôm trước gã cưỡng hiếp cô thực sự đã tạo thành vết thương trong lòng cô. Nghĩ vậy, gã lập tức mềm giọng nói:
- Phỉ Phỉ, em là phụ nữ, em nên đặt gia đình lên hàng đầu. Công việc gì đó em không cần coi trọng quá. Phụ nữ cuối cùng thì cũng phải quay về với gia đình. Mà có phải anh không nuôi nổi em đâu. Thế này nhé, ngày mai em xin nghỉ việc đừng làm nữa, sau này cứ ở nhà làm bạn với ba mẹ, anh nuôi cả nhà.
Mẹ Lâm nghe xong câu này, lập tức cảm thấy được an ủi. Ánh mắt bà nhìn Hoắc Minh Lãng cũng càng thêm thỏa mãn.
Nhưng Lâm Phỉ Phỉ nghe thấy những lời này, chỉ cảm thấy rất buồn cười, vô cùng buồn cười. Đến lúc này, gã còn định cướp luôn tự do làm việc của cô, muốn nhốt cô ngày ngày trong nhà. Đúng là ích kỷ đến cực điểm.
Tuy nhiên cô cũng chẳng thèm để ý đến Hoắc Minh Lãng, Lâm Phỉ Phỉ chỉ nói với mẹ Lâm:
- Ba đâu ạ?
Từ lúc vào nhà đến giờ chưa nhìn thấy ba Lâm.
- Ba con ở trong bếp nấu ăn!
Mẹ Lâm trả lời.
- Con đi nói với ba một tiếng.
Lâm Phỉ Phỉ chạy vào bếp, cô thật sự không muốn ở cạnh Hoắc Minh Lãng thêm một giây nào. Dù sao hôm nay cô nhất định phải đi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất