Chương 37: Tùy ý văn vê
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ thật sự muốn hét to cứu mạng. Nhưng đúng như lời Hoắc Minh Lãng, âm thanh TV bên ngoài lớn như vậy. Ba mẹ sẽ không nghe thấy, e là có nghe thấy, khi thật sự vào bếp cứu cô, sợ là lúc đó cô đã bị Hoắc Minh Lãng chiếm đoạt rồi.
Tự cân nhắc, Lâm Phỉ Phỉ quyết định không hét lên nữa.
Hoắc Minh Lãng thấy Lâm Phỉ Phỉ ngoan ngoãn nghe lời, không hét lớn lên, tay phải vừa được rãnh rỗi liền đưa lên vuốt ve gương mặt trái xoan tinh xảo của Lâm Phỉ Phỉ, thỏa mãn cười nói:
- Như vậy mới nghe lời, phụ nữ thì phải ngoan ngoãn nghe lời đàn ông.
Lâm Phỉ Phỉ quay mặt tránh khỏi tay gã, nghiến răng, giọng căm hận nói:
- Tốt nhất giờ anh thả tôi ra, nếu không, Tây Hàng ở bên dưới chờ lâu không thấy tôi xuống, chắc chắn sẽ lên tìm.
- Tây Hàng? Gọi thân thiết quá nhỉ. Tôi thấy tối qua với hôm nay cô đều lêu lổng với thằng đó. Đi công tác gì đó đều nói dối, có đúng không?
Sắc mặt Hoắc Minh Lãng tối lại, lồng ngực rộng lớn hung hăng ép xuống hai quả đào mật trước ngực Lâm Phỉ Phỉ, ra sức cọ xát.
- Đau quá, đừng...
Lâm Phỉ Phỉ lập tức vừa thẹn vừa giận, bị Hoắc Minh Lãng ép ngực thô bạo không chút thương hoa tiếc ngọc như vậy, cô cảm thấy hai đỉnh núi trước ngực cô sắp nổ tung rồi, đau đến mức nước mắt cô chảy ròng.
Trên mặt Hoắc Minh Lãng lại hiện vẻ hưởng thụ, vừa tiếp tục chà xát thô bạo, vừa mò tìm di động trên người Lâm Phỉ Phỉ.
- Cô nhắc tôi mới nhớ, giờ lập tức gọi cho thằng dưới lầu, bảo nó rời đi ngay.
Vừa nói, điện thoại Lâm Phỉ Phỉ đã hiện lên một số điện thoại có dòng chữ “Tây Hàng” gọi đến.
Nhưng hai tay Lâm Phỉ Phỉ lại bị gã giữ chặt trên đỉnh đầu, dĩ nhiên không thể cầm di động. Hoắc Minh Lãng nhếch miệng cười, một suy nghĩ tà các lóe lên trong đầu. Gã lập tức mở loa lớn, sau đó cắm di động giữa khe ngực Lâm Phỉ Phỉ, còn tay kia của gã như rắn độc chui vào trong quần Lâm Phỉ Phỉ.
- A, anh...
Lâm Phỉ Phỉ thét lên, kẹp hai chân lại, chữ “tay” còn chưa kịp nói, ai ngờ đúng lúc này, điện thoại bị bấm, giọng Sở Tây Hàng truyền đến,
- Alo, bảo bối, sao em vẫn chưa xuống?
- Tây Hàng...
Trong lòng Lâm Phỉ Phỉ chấn động, mở miệng định cầu cứu.
- Nếu cô muốn hắn nhìn thấy cảnh điên cuồng của tôi và cô, thì cứ cầu cứu hắn đi.
Hoắc Minh Lãng sớm đã đoán cô sẽ làm vậy, nên quay đầu kề sát tai trái Lâm Phỉ Phỉ, nhỏ giọng nói. Ngay lúc này bàn tay bị Lâm Phỉ Phỉ kẹp chặt cũng dùng thêm sức. Ngón trỏ không chút do dự chọc vào trong người Lâm Phỉ Phỉ. Bên dưới của Lâm Phỉ Phỉ đau đớn, nhưng lúc này cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lắc đầu, khẩn cầu nhìn Hoắc Minh Lãng.
- Bảo bối, em sao vậy, sao không nói gì?
Giọng Sở Tây Hàng trong điện thoại lại truyền đến, lần này có mang thêm chút lo lắng.
- Nói với hắn, cô không sao, bảo hắn rời đi ngay.
Giọng Hoắc Minh Lãng như ma quỷ vang lên bên tai Lâm Phỉ Phỉ. Ngón trỏ vẫn quấy rối ác ý trong người Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Phỉ Phỉ bị gã làm cho hai chân run rẩy, nhưng mắng không thể mắng, trốn cũng không được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Cô nói với điện thoại đang đặt giữa hai ngọn núi trước ngực.
- Tây Hàng, em không sao... anh về trước đi.
- Bảo bối, chẳng phải đã nói là đón em dọn nhà sao, sao giờ lại bảo anh về.
Trong xe dưới lầu, Sở Tây Hàng không khỏi nhíu mày. Anh đâu ngờ, đầu bên kia điện thoại, Lâm Phỉ Phỉ đang bị Hoắc Minh Lãng đè lên tường, tùy ý cưỡng bức.
- Nói ba mẹ cô không cho chuyển, nói cô không chuyển nữa.
Sở Tây Hàng mở miệng là gọi bảo bối, tia lạnh lẽo trong mắt Hoắc Minh Lãng càng đậm hơn, ngón trỏ cũng hung hăng đâm sâu vào hơn.
Lâm Phỉ Phỉ đau đến mức suýt kêu thành tiếng, nhưng vừa nhớ đến Sở Tây Hàng ở đầu bên kia điện thoại, cô liền ép mình nuốt xuống, cố ý ra vẻ trấn định trả lời Sở Tây Hàng:
- Ba mẹ em không cho em chuyển đi... chuyện chuyển nhà từ từ hẵng nói... anh cứ về trước đi.
- Sao hai bác lại không đồng ý? Em vẫn chưa nói với họ chuyện của chúng ta sao? Có phải họ không yên tâm để mình em chuyển đến biệt thự của anh không? Vậy thế này đi, bảo hai bác cùng chuyển đến chỗ anh, như vậy, có lẽ họ không còn gì để nói nữa đâu.
Sở Tây Hàng nghe Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên nói không thể chuyển nhà, lập tức kinh ngac. Dọc đường, anh luôn nghĩ đến cảnh ngọt ngào sau khi được ở chung với Lâm Phỉ Phỉ. Giờ đột nhiên lại nói với anh không chuyển nữa, sao anh có thể đồng ý chứ.
Không ngờ, những gì anh nói đều lọt vào tai Hoắc Minh Lãng. Vô tình làm lộ lời nói dối của Lâm Phỉ Phỉ lúc trước.