Một Đêm Thành Hoan

Chương 38: Không chịu buông tha

Chương 38: Không chịu buông tha

- Tiện nhân, quả nhiên cô nói dối, còn nói vì công việc Tổng giám đốc thuê nhà cho cô gần công ty, hóa ra đều là nói dối. Đã không chờ được muốn dọn ra ở cùng với đàn ông khác rồi à, cô có biết xấu hổ không, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!
Hoắc Minh Lãng trợn trừng hai mắt tức giận. Hận không thể dùng ánh mắt giết chết Lâm Phỉ Phỉ, anh dùng ngón tay thứ ba hung hăng đâm vào.
- A...
Cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ không nén được nữa, đau đớn kêu lên. Thể chất của cô đặc biệt, vốn đã rất chặt, giờ lại bị Hoắc Minh Lãng thô bạo đưa ba ngón tay vào như vậy, bên dưới đau đớn như sắp bị xé rách. Trên trán, mồ hôi lạnh toát ra, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
- Sao vậy bảo bối?
Đầu dây bên kia tim Sở Tây Hàng như vọt lên, lập tức từ trên xe nhảy xuống.
- Không... không sao, vừa nãy bị thứ gì đó đâm vào chân...
Lâm Phỉ Phỉ cắn môi tiếp tục chống đỡ.
- Vết thương có nghiêm trọng không? Em đừng cử động, anh lên đón em ngay.
Trong lòng Sở Tây Hàng căng thẳng định xông lên cư xá.
- Đừng...
Lần này không cần Hoắc Minh Lãng dạy, Lâm Phỉ Phỉ tự từ chối. Nếu để Sở Tây Hàng nhìn thấy cô bị Hoắc Minh Lãng đè vào tường, cô không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào.
- Không nghiêm trọng đâu, anh đừng lên, giờ ba mẹ em không muốn gặp anh... Tây Hàng, anh về trước đi. Coi như em cầu xin anh.
Câu nói này quá dài, nước mắt Lâm Phỉ Phỉ đang cố nén cuối cùng cũng bật ra.
Nhưng lúc này, Sở Tây Hàng lại nghĩ vì ba mẹ Lâm phản đối cô và anh, nên cô mới khổ sở nghẹn ngào như vậy. Anh lập tức dịu dàng dỗ dành:
- Được, được, được, anh đi. Giờ anh đi, hôm nào chúng ta lại chọn một ngày tốt, anh đem quà đến gặp ba mẹ em, có được không?
-... Được.
Lâm Phỉ Phỉ run rẩy trả lời:
- Em cúp máy đây.
Nói xong cô dùng ánh mắt cầu khẩn nhờ Hoắc Minh Lãng cúp máy giúp cô.
Hoắc Minh Lãng cuối cùng đã thỏa ý nguyện, nụ cười trên khóe môi càng thêm tà ác. Ba ngón tay cắm trong cơ thể Lâm Phỉ Phỉ rút vài cái, rồi mới tiếc nuối rời đi. Sau đó gã cầm điện thoại trước ngực Lâm Phỉ Phỉ tức giận đập mạnh xuống nền. “Rầm” một tiếng, điện thoại bị đập tan nát.
Lâm Phỉ Phỉ sợ đến mức toàn thân run lên.
- Tôi nghe theo anh rồi, anh ấy cũng đi rồi, anh thả tôi ra đi.
- Thả cô? Đây là lời thật lòng của cô sao? Cô nhìn ngón tay của tôi đi.
Hoắc Minh Lãng đưa ba ngón tay vừa rút ra khỏi cơ thể Lâm Phỉ Phỉ lên trước mặt Lâm Phỉ Phỉ. Trên ngón tay có chút máu nhàn nhạt, nhưng chất lỏng trong suốt óng ánh càng nhiều hơn,
- Miệng cô thì nói đừng, thực ra cơ thể cô đã bán đứng cô rồi. Tiện nhân, sao trước đây không phát hiện ra cô nhiều nước như vậy. Thực ra cô và Lâm Tiêu Tiêu đều như nhau, đều dâm đãng tận xương tủy. Đúng là không hổ hai chị em.
Nhắc đến Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng Hoắc Minh Lãng không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Tối qua không về nhà không phải mình Lâm Phỉ Phỉ, mà Lâm Tiêu Tiêu cũng không về nhà.
Trước đây, mỗi lần tan học, Lâm Tiêu Tiêu đều hận không thể lập tức về nhà, tắm rửa sạch sẽ, mặc đủ các loại nội y hấp dẫn nằm trên giường đợi gã. Nhưng tối qua là lần đầu tiên cô không về nhà.
Hoắc Minh Lãng biết sự hung hãn tối hôm trước của gã đã khiến Lâm Tiêu Tiêu sợ hãi. Bất kỳ người phụ nữ nào bị đàn ông làm điên cuồng, làm đến chảy máu ròng ròng, làm đến bất tỉnh, trong tiềm thức đều nảy sinh tâm lý sợ hãi với người đàn ông đó.
Trong vòng một đêm, trong nhà thiếu đi hai người phụ nữ để gã tùy ý chơi đùa, tối qua Hoắc Minh Lãng cảm thấy cực kỳ khó chịu, bực bội!
- Anh... khốn nạn... thả tôi ra...
Lâm Phỉ Phỉ bị gã nói vậy liều mạng lắc đầu.
Không phải, cô và Lâm Tiêu Tiêu không giống nhau. Thân thể cô chỉ dành cho người đàn ông cô yêu. Từ sau khi ở cùng với Sở Tây Hàng, cơ thể cô đã trở nên vô cùng mẫn cảm. Đừng nói là bị Hoắc Minh Lãng chà đạp chơi đùa như vậy, cho dù cho cô xem vài bức ảnh hoặc tiểu thuyết hơi mập mờ, cô đều bất giác mặt đỏ tim đập, ướt sũng bên dưới.
- Đêm trước nhanh quá ngắn quá, cho nên cô vẫn chưa thực sự nếm sự lợi hại của tôi. Giờ, tôi cho cô thật sự hiểu rõ.
Hoắc Minh Lãng bỏ qua ánh mắt khẩn cầu của Lâm Phỉ Phỉ, “soạt” một tiếng kéo dây kéo quần mình xuống, thả thứ dục vọng sớm đã căng cứng ra.
- A, đừng...
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy động tác của Hoắc Minh Lãng, lập tức sợ hãi thét lớn lên. Cơ thể bị khống chế không thể giãy dụa lúc này bộc phát hết sức lực.
Còn Hoắc Minh Lãng thì không ngờ trong thời khắc mấu chốt gã cho rằng sắp có được Lâm Phỉ Phỉ trong tay, cô lại đột nhiên phát điên, vì thế, hai tay Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của tay trái của gã.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất