Chương 39: Về nhà anh
Sau khi giãy dụa khỏi khống chế, là trả thù điên cuồng. Lâm Phỉ Phỉ không thèm suy nghĩ, vô thức vung hai tay lên, móng tay bén nhọn cào lên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh Lãng, hung hăng cào cấu, khiến cho mặt Hoắc Minh Lãng rách da chảy máu bảy tám vết.
- Á!
Hoắc Minh Lãng đau đớn kêu lên, ôm khuôn mặt đau đớn đến mức cả người run rẩy, còn đâu rảnh mà quản Lâm Phỉ Phỉ. Cái dục vọng một khắc trước còn nghênh ngang dựng đứng, giờ, bị cơn đau bỏng rát trên mặt làm cho xìu như cọng bún.
Lâm Phỉ Phỉ cũng bị hành động hung dữ của mình làm cho hoảng sợ. Cô không dám dừng lại, quay người chạy ra khỏi phòng bếp, đến phòng khách cũng không dám dừng, mà xông thẳng ra khỏi nhà.
- Phỉ Phỉ, con làm sao vậy...
Sau lưng truyền đến giọng nói lo lắng của ba Lâm.
Nhưng lúc này Lâm Phỉ Phỉ quá sợ hãi, đâu dám dừng lại trả lời ông. Vì để chạy nhanh hơn một chút, Lâm Phỉ Phỉ cởi luôn đôi ngày cao gót đang mang, dùng đôi chân trần trắng tuyết chạy xuống lầu một với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng, dưới lầu trống rỗng, Sở Tây Hàng đã lái xe đi rồi.
Lâm Phỉ Phỉ chỉ sửng sờ một lát, rồi cứ thế chân trần chạy khỏi khu cư xá. Không thèm nhìn đường dưới chân có đá vụn, mảnh vỡ thủy tinh, hay đinh ốc hay không. Không thèm để ý bàn chân mỏng manh của cô bị đau thế nào, Lâm Phỉ Phỉ chỉ điên cuồng chạy thẳng về phía trước.
Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, rời xa Hoắc Minh Lãng, càng xa càng tốt, càng xa càng an toàn.
Sau mười phút, cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ không chạy nổi nữa. Lúc này cô mới dừng lại, dưới lòng bàn chân cô đã đầy vết thương, máu tươi đầm đìa. Cứ mỗi bước đi của cô lại để lại sau lưng một dấu chân máu, khiến người đi đường đều quay đầu lại nhìn.
Có người kinh ngạc vì cặp đùi thon dài tuyệt đẹp 43 phân đang mặc trang phục công sở của Lâm Phỉ Phỉ, cả buổi không dời mắt đi; có người giật mình vì mỗi bước đi của Lâm Phỉ Phỉ đều để lại dấu chân máu, trong lòng suy đoán, cô gái này không mang giày điên cuồng bỏ chạy, chẳng lẽ bị điên sao?
Đối diện với ánh mắt dò xét của người đi đường, Lâm Phỉ Phỉ chỉ đành cố nén cơn đau đi thẳng về phía trước. Túi xách của cô rơi ở nhà, giờ trong người cô không có một đồng. Điện thoại cũng bị Hoắc Minh Lãng đập nát. Giờ cô thực sự không biết mình nên đi đâu?
Trong lúc Lâm Phỉ Phỉ đang bàng hoàng bất lực, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc:
- Lâm Phỉ Phỉ?
Lâm Phỉ Phỉ dừng chân, quay người lại nhìn sau lưng. Dưới ánh mặt trời, Hàn Phong mặc quần jean phối với áo thun trắng, vô cùng sạch sẽ, khuôn mặt đẹp trai trẻ tuổi khiến người ta si mê, nhưng trên khuôn mặt ấy lại có chút tiều tụy và lo lắng.
- Lâm Phỉ Phỉ, đúng là em rồi.
Lúc Hàn Phong thấy Lâm Phỉ Phỉ quay người lại mới khiếp sợ xác định đúng là cô. Từ sáng nay anh đã bắt đầu đi tìm Lâm Phỉ Phỉ, cho đến bây giờ, trên đường không biết đã nhận nhầm bao nhiêu cô gái dáng người cao gầy thành Lâm Phỉ Phỉ. Cho nên ban nãy khi nhìn thấy bóng lưng Lâm Phỉ Phỉ anh cũng không dám xác định, thử gọi một tiếng.
- Hàn Phong...
Khóe môi Lâm Phỉ Phỉ nở nụ cười tuyệt đẹp như tìm được lối thoát, hai chân mềm nhũn, muốn ngã xuống đất.
- Lâm Phỉ Phỉ!
Hàn Phong lao đến, một tay ôm eo Lâm Phỉ Phỉ, đau lòng nhìn hai chân đầm đìa máu của cô, giọng xót xa hỏi:
- Chân em sao bị thương như vậy, giày của em đâu?
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu, cô thật sự không muốn nhớ đến cảnh Hoắc Minh Lãng tùy ý cưỡng bức cô ban nãy. Nhưng câu hỏi quan tâm này của Hàn Phong khiến trái tim đang kiên cường chống chọi của cô lập tức mềm xuống. Vùi đầu vào ngực Hàn Phong, cô không kìm được khóc rống lên.
Cơ thể Hàn Phong cứng đờ. Nước mắt nóng rực của Lâm Phỉ Phỉ rơi lên da thịt anh, khiến lòng anh đau đớn như bị phỏng.
- Đừng khóc, có phải thằng hôm qua khiếm nhã với em lại bắt nạt em không, em nói anh biết hắn ở đâu, anh giúp em dạy dỗ hắn.
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu, cô biết Hàn Phong đang nói đến Sở Tây Hàng. Nhưng vừa nghĩ đến Sở Tây Hàng, nước mắt Lâm Phỉ Phỉ càng tuôn ra nhiều hơn. Tây Hàng chiều chuộng cô như vậy, yêu thương cô như vậy, tin tưởng cô như vậy, nhưng cô lại không thể tự bảo vệ tốt bản thân. Lại một lần nữa đã để Hoắc Minh Lãng xâm phạm cơ thể cô. Cô có lỗi với anh, cô thẹn với anh.
Hàn Phong thấy Lâm Phỉ Phỉ càng khóc càng lớn, không dám hỏi gì nữa, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi. Anh không hỏi nữa. Chân của em bị thương thế này rồi, phải đến bệnh viện ngay.
Nói xong, Hàn Phong bế Lâm Phỉ Phỉ chạy đến một phòng khám nhỏ gần đó.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Hàn Phong mua một túi thuốc lớn, rồi mới bế Lâm Phỉ Phỉ ra khỏi phòng khám.
- Giờ em muốn đi đâu? Có cần về nhà không?
Hàn Phong lên tiếng hỏi.
Lâm Phỉ Phỉ vội vàng lắc đầu,
- Em không muốn về nhà, vĩnh viễn không muốn.
- Vậy... về nhà anh nhé!
Hàn Phong lấy hết dũng khí nói.