Chương 40: Cho anh xem thử
Anh không hỏi Lâm Phỉ Phỉ nguyên nhân. Hôm qua Lâm Toa Toa đã nói anh biết Hoắc Minh Lãng ngoại tình, Lâm Phỉ Phỉ đang muốn chia tay với Hoắc Minh Lãng. Anh nghĩ, Lâm Phỉ Phỉ không muốn về nhà chắc chắn là không muốn gặp lại Hoắc Minh Lãng. Như vậy càng tốt, anh cũng không nỡ dâng cô vào lòng người đàn ông khác.
Lâm Phỉ Phỉ vô thức gật đầu, nhưng lập tức lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Không, em không đi... đưa em đến chỗ Lâm Toa Toa đi.
Vì bị Hoắc Minh Lãng xâm phạm lần nữa, giờ trừ Sở Tây Hàng, vừa nghĩ đến chuyện ở cùng với bất kỳ người đàn ông nào khác, cô liền lập tức có tâm lý sợ hãi. Tuy Hàn Phong chưa bao giờ có hành vi gây rối với cô, nghĩ như vậy cũng không công bằng với Hàn Phong, nhưng cô không thể khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng.
Nhưng ban nãy trong điện thoại cô đã bảo Sở Tây Hàng rời đi. Giờ sao có thể mặt dày đi tìm anh. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến chỗ bạn thân Lâm Toa Toa.
Hàn Phong không biết tâm lý Lâm Phỉ Phỉ, chỉ nghĩ Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy ngại vì cô nam quả nữ ở chung với nhau, sau chút mất mát liền cười gật đầu:
- Được, vậy đến chỗ Lâm Toa Toa.
Nửa tiếng sau, Hàn Phong đưa Lâm Phỉ Phỉ đến chỗ Lâm Toa Toa. Vừa hay gặp Lâm Toa Toa tan làm trở về. Lâm Toa Toa vừa thấy hai chân Lâm Phỉ Phỉ bị băng bó, không khỏi sốt ruột hỏi:
- Phỉ Phỉ, chân của cậu làm sao vậy?
Vừa chạm phải ánh mắt quan tâm và lo lắng của Lâm Toa Toa, nước mắt của Lâm Phỉ Phỉ lại ứa ra. Người còn bị Hàn Phong ôm trong lòng, cô bất chấp tất cả lao vào vai Lâm Toa Toa khóc hu hu. Làm cho Hàn Phong và Lâm Toa Toa luống cuống tay chân. Cuối cùng Hàn Phong bế Lâm Phỉ Phỉ vào phòng Lâm Toa Toa, sau đó đóng cửa lại, còn mình thì ngồi ngoài phòng khách, để hai cô nàng có thể thoải mái tâm sự.
Lâm Phỉ Phỉ cắn môi, kể cho Lâm Toa Toa biết chuyện Hoắc Minh Lãng cưỡng hiếp mình. Nhưng, chi tiết cô nàng xấu hổ không dám nói ra miệng, chỉ kể đại khái. Dù vậy, Lâm Toa Toa nghe xong cũng tức không chịu được, đập bàn, đòi xông đi tìm Hoắc Minh Lãng tính sổ.
- Toa Toa, cậu đừng đi.
Lâm Phỉ Phỉ vội giữ chặt cô. Nhưng cô vừa giang tay dùng sức, hai ngọn núi trước ngực cô lập tức đau đớn. Đau đến mức cô không kìm được hít sâu một hơi. Ban nãy Hoắc Minh Lãng đè mạnh quá, đến giờ cô vẫn đau không chịu được.
- Vì sao không được đi? Cái tên khốn nạn Hoắc Minh Lãng đó dám bắt nạt cậu, tớ phải đánh hắn một trận, xả giận cho cậu, tốt nhất là đánh gãy một chân hắn, để hắn nửa tháng không thể xuống giường.
Lâm Toa Toa tức giận nói.
- Cậu đánh không lại hắn...
Lâm Phỉ Phỉ không khỏi sốt ruột. Cô kể với Lâm Toa Toa không phải để Lâm Toa Toa trút giận giúp cô. Cô chỉ muốn đem nỗi khổ trong lòng nói với một ai đó, mà người này chỉ có thể là Lâm Toa Toa.
- Tớ dĩ nhiên đánh không lại hắn, nhưng Hàn Phong chắc chắn có thể. Hồi học đại học anh ấy là cao thủ Taekwondo nổi tiếng trường chúng ta. Giờ đang là huấn luyện viên trong võ quán Taekwondo lớn nhất thành phố A chúng ta. Tớ không tin Hoắc Minh Lãng có thể đánh được Hàn Phong.
Lâm Toa Toa nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu.
- Được rồi, tớ không muốn làm lớn chuyện...
Chuyện này mà làm lớn lên chắc chắn sẽ đến tai Sở Tây Hàng. Cô không muốn Sở Tây Hàng biết những chuyện này. Cô sợ anh biết.
Vẻ mặt Lâm Toa Toa đúng kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Lâm Phỉ Phỉ.
- Cậu đấy, quá yếu đuối. Gặp chuyện gì cũng nhượng bộ, cho nên Hoắc Minh Lãng mới dám cưỡng bức cậu nữa. Cậu có hiểu hay không, câu cứ thế này sớm muộn gì cũng chịu thiệt.
Lâm Phỉ Phỉ biết, Lâm Toa Toa làm tất cả đều vì muốn tốt cho mình, liền cảm kích nắm chặt tay Lâm Toa Toa.
- Toa Toa, tớ biết rồi. Sau này chắc chắn tớ sẽ cẩn thận hơn. Hơn nữa, tớ cũng đang định chuyển đi. Sau này Hoắc Minh Lãng sẽ không có cơ hội bắt nạt tớ nữa, cho nên, cậu đừng giận nữa... mà... tớ đau quá.
Lâm Toa Toa vừa nghe xong, lập tức quên mất chuyện định đi tính sổ Hoắc Minh Lãng, vội ân cần hỏi:
- Đau ở đâu? Có phải đau chân không?
Lâm Phỉ Phỉ e lệ lắc đầu, sau đó đưa tay chỉ vào ngực,
- Đau ở đây.
- A?
Lâm Toa Toa sững sờ trong chốc lát, lập tức giận dữ đập bàn. Cô là người từng trải, chỉ thoáng nghĩ cũng biết chắc chắn là tổn thương Hoắc Minh Lãng gây ra cho Lâm Phỉ Phỉ lúc xâm phạm cô. Nhưng Lâm Phỉ Phỉ lại không cho cô đi tìm Hoắc Minh Lãng làm loạn, cô chỉ đành nén cơn tức,
- Cậu cởi đồ, đưa tớ xem thử, có bị thương không?
Vừa nói, cô vừa đưa tay cởi nút áo trước ngực Lâm Phỉ Phỉ.
- Đừng.
Lâm Phỉ Phỉ thẹn thùng giữ chặt vạt áo.
Lâm Toa Toa trừng mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ, tức giận nói:
- Trước mặt tớ mà che che đậy đậy cái gì. Hồi ở ký túc xá đại học chẳng phải toàn tắm chung à. Cơ thể cậu tớ nhìn tám trăm lần rồi. Cậu còn mắc cỡ cái gì. Mau, đưa tớ xem, nếu thật sự bị thương, nói không chừng còn phải đi bệnh viện đấy!