Một Đêm Thành Hoan

Chương 43: Đồn kỳ nhông thâm sơn

Chương 43: Đồn kỳ nhông thâm sơn

Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, trợn tròn mắt.
Hôm qua cô vừa nói dối với ba mẹ đi thành phố khác để bàn một dự án khai thác, không ngờ, chuyện này lại thật sự xảy ra vào hôm nay.
Xem ra, nói dối quả nhiên sẽ bị báo ứng!
Thấy Lâm Phỉ Phỉ sửng sờ không có phản ứng, Triệu Dã Thành nhíu mày, bước đến trước mặt Lâm Phỉ Phỉ, nói:
- Chẳng lẽ dính được Thị trưởng Sở Tây Hàng rồi, cô không cần công việc này nữa? Tôi không ngại nhắc nhở cô một câu, phụ nữ chỉ dựa vào đàn ông, chết thảm lắm đấy.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong câu này lập tức không vui.
- Ai nói tôi muốn dựa vào đàn ông, anh bớt xem thường phụ nữ chúng tôi đi. Đi thì đi, đây là công việc của tôi, tôi không từ chối đâu. Tổng giám đốc, mời anh đi trước.
Tuy phương diện khác cô hơi yếu thế, nhưng trước nay cô rất độc lập. Sau khi biết Sở Tây Hàng là Thị trưởng, còn có gia thế hiển hách, có tiền, có địa vị, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ dựa vào anh để sống. Vì, cô có ước mơ và theo đuổi riêng.
Khóe môi Triệu Dã Thành nở nụ cười đầy thâm ý, y quay người, đi ra cửa.
Lâm Toa Toa luôn đứng sau Triệu Dã Thành, thấy Triệu Dã Thành muốn đưa Lâm Phỉ Phỉ đi cùng, mặt lập tức cứng lại. Ban nãy Mễ Lạp và Nhiêu Na (hai thư ký khác của Triệu Dã Thành) cầu xin đi theo như lê hoa đái vũ, Triệu Dã Thành không đồng ý. Giờ lại chủ động yêu cầu Lâm Phỉ Phỉ đi cùng.
Hơn nữa, lúc Triệu Dã Thành quay người đi, nụ cười dị thường lóe lên nơi khóe miệng, Lâm Phỉ Phỉ không thấy nhưng cô thấy.
Tim Lâm Toa Toa lập tức rối loạn.
Chuyến đi lần này, Triệu Dã Thành không chỉ đem theo hai thư ký là Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa, mà còn dẫn theo bốn vệ sĩ chuyên nghiệp vũ trang đầy đủ.
Lên xe, có lái xe chuyên nghiệp lái xe. Triệu Dã Thành ngồi trên ghế phụ phía trước, Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa ngồi ở hàng ghế sau. Bốn vệ sĩ chuyên nghiệp ngồi trong chiếc xe khác, đi sát theo sau.
Sau khi xe lái đi, Lâm Toa Toa nói sơ về dự án phải đi đàm phán đợt này với Lâm Phỉ Phỉ.
Hóa ra, chuyến đi này là đến vùng thâm sơn của thành phố B bên cạnh, tìm một thôn nhỏ tên Đồn kỳ nhông. Triệu Dã Thành muốn mua thôn nhỏ này và rừng sâu núi thẳm có phương viên trăm dặm với giá cao.
Nguyên nhân vì sao?
Từ cái tên Đồn kỳ nhông này nói lên điều gì?
Đồn kỳ nhông, sở dĩ gọi là Đồn kỳ nhông, vì trong đó có một thiên thời địa lợi để nuôi kỳ nhông. Đầm nước nơi đó, râm mát lạnh băng, nghe nói tỷ lệ nuôi dưỡng thành công kỳ nhông là 90%.
Tỷ lệ sống cao như vậy, ngay cả nhân viên chuyên nghiệp cấp quốc gia hiện nay cũng không làm được.
Tuy kỳ nhông là động vật được bảo hộ của quốc gia. Nhưng kỳ nhông thế hệ hai có thể nuôi bán. Một con kỳ nhông trưởng thành giá hơn vạn tệ, thực sự là lợi nhuận quá cao, khiến người ta líu lưỡi.
Triệu Dã Thành nhắm vào lợi nhuận kếch xù đó, cho nên mới khai thác ở cái nơi hoang sơ này, thậm chí còn không tiếc đích thân đi dò xét Đồn kỳ nhông thâm sơn này.
- Chuyến đi này mất bao lâu?
Lâm Phỉ Phỉ không kìm được hỏi.
- Sớm thì ba ngày, muộn thì một tuần.
Lâm Toa Toa trả lời.
Lúc này, trong đầu cô tràn ngập nụ cười và ánh mắt khác thường của Triệu Dã Thành khi nhìn Lâm Phỉ Phỉ. Sự ưu tú của Lâm Phỉ Phỉ không ai rõ hơn cô. Triệu Dã Thành nhìn trúng Lâm Phỉ Phỉ cũng chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng, vừa nghĩ trong chuyến đi này lại có thêm một người phụ nữ tranh giành người đàn ông của cô, trong lòng cô rất không thoải mái, dù người phụ nữ này là bạn thân nhất của mình.
- Lâu vậy, tớ chưa chuẩn bị gì cả.
Lâm Phỉ Phỉ sầu muộn. Sáng nay cô vừa bước ra khỏi nhà Lâm Toa Toa. Đừng nói quần áo để thay, giờ ngay cả bộ đồ cô đang mặc trên người cũng là mượn của Toa Toa.
- Không sao, cốp sau xe có rất nhiều vật dụng hằng ngày.
Triệu Dã Thành ngồi trước trả lời câu hỏi này.
Lâm Phỉ Phỉ cắn môi dưới. Tổng giám đốc đã lên tiếng, cô còn gì để nói nữa. Mượn Toa Toa điện thoại (vì di động của cô hôm qua đã bị Hoắc Minh Lãng đập vỡ), cô gọi cho ba mẹ. Dùng cái cớ hôm qua để nói, Lâm Phỉ Phỉ dễ dàng được ba mẹ gật đầu. Đặc biệt là ba Lâm còn dặn cô làm việc nhưng nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Gác máy, Lâm Phỉ Phỉ còn muốn gọi cho Sở Tây Hàng, nói cho hắn biết cô phải đi ba đến bảy ngày, nếu hắn không tìm thấy cô, chắc chắn sẽ sốt ruột phát điên mất.
Ai ngờ, Triệu Dã Thành như sớm đoán được cú điện thoại thứ hai cô định gọi cho Sở Tây Hàng, đột nhiên nghiêng người, đưa tay, thô bạo giật điện thoại khỏi tay Lâm Phỉ Phỉ, liếc nhìn Lâm Phỉ Phỉ, nói:
- Đừng tưởng giờ không ở trong văn phòng thì không cần làm việc. Trong giờ làm việc cô gọi hết cú điện thoại này đến điện thoại khác trước mặt Tổng giám đốc tôi? Tâm tư của cô có còn đặt lên công việc không vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất