Chương 42: Máu mũi chảy ròng
Lúc này, điện thoại Toa Toa đột nhiên vang lên, người gọi đến là Triệu Dã Thành, gọi cô ra ngoài chơi.
Toa Toa vui mừng cúp điện thoại, vừa nhanh chóng thay đồ, vừa nói với Lâm Phỉ Phỉ.
- Phỉ Phỉ, hôm nay cậu ở nhà tớ nghỉ ngơi đi. Tớ có việc phải ra ngoài một chút. Có thể tối không về đâu.
- Cậu ra ngoài? Đi đâu?
Lâm Phỉ Phỉ hoảng hốt hỏi, chiếc khăn đắp trên ngực lập tức rơi xuống đất.
Lâm Toa Toa cúi xuống nhặt khăn, sau đó mở cửa đưa khăn cho Hàn Phong ngoài cửa, bảo anh ngâm nóng vắt khô lần nữa. Sau đó nhận lấy đắp lên cho Lâm Phỉ Phỉ. Làm xong một loạt những động tác này, cô mới nói:
- Tổng giám đốc gọi tớ ra ngoài, cậu nói tớ không đi được không? Ngoan nào, một mình cậu ở đây, Hàn Phong sẽ không làm gì cậu đâu, anh ấy là quân tử thật đấy!
Lâm Phỉ Phỉ bị nhìn thấu tâm tư, xấu hổ cúi đầu, nhíu mũi làm mặt quỷ với Toa Toa.
- Đi đi, cậu là thứ thấy sắc quên bạn.
Lâm Toa Toa cười ha hả, thầm thừa nhận. Cô cầm túi chạy như bay ra khỏi phòng. Lúc gần đi, còn nói khẽ bên tai Hàn Phong hai chữ:
- Gương!
Hàn Phong hơi sững người, nhất thời không hiểu Lâm Toa Toa nói gì, nhưng rất nhanh anh đã hiểu rõ.
Khi chiếc khăn nóng trước ngực dần lạnh đi, Lâm Phỉ Phỉ khẽ mở cửa, đưa khăn cho Hàn Phong ở ngoài cửa.
Hàn Phong thấy cửa hé mở, nhìn vào tấm gương trong phòng ngủ. Lúc này tấm gương vừa vặn ở trước mặt Lâm Phỉ Phỉ. Cơ thể trần nửa thân trên của Lâm Phỉ Phỉ chiếu hết trong gương, hai trái đào mật non mềm ướt át bị khăn nóng làm đỏ đẹp đến mê mẩn.
Vừa liếc nhìn, chiếc khăn trong tay Hàn Phong rơi xuống đất, máu toàn thân sôi trào, bên dưới đột nhiên xiết chặt, một dòng khí nóng xông thẳng lên đầu. Hàn Phong cảm thấy mũi hơi nóng, hai dòng máu tươi chảy ra khỏi chiếc mũi đẹp đẽ của anh rơi xuống chậu nước nóng trong tay anh, nhuộm đỏ cả chậu nước.
- Hàn Phong, em không cần đắp nữa, cảm ơn anh.
Lâm Phỉ Phỉ không biết nửa thân trên khỏa thân của mình đã bị Hàn Phong bên ngoài nhìn thấy. Càng không biết Hàn Phong vừa nhìn đã chảy máu mũi. Sau khi cảm ơn, cô liền đóng cửa lại, sau đó khóa cửa, nằm bò lên giường ngủ.
Buổi sáng cô bị Sở Tây Hàng giày vò hơn nửa ngày, chiều lại bị Hoắc Minh Lãng xâm phạm, rồi lại chân trần chạy xa như vậy, hôm nay cô thật sự mệt muốn chết.
Nằm trên giường, chưa đến một phút, Lâm Phỉ Phỉ đã tiến vào mộng đẹp.
Để lại Hàn Phong ngoài cửa, dục hỏa công tâm, khó chịu lao vào phòng tắm tắm nước lạnh nửa tiếng mới khá hơn.
Đem nay, Lâm Toa Toa quả là một đêm không về...
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Phỉ Phỉ rời khỏi giường sớm, nới lỏng băng bó trên chân, thay bộ đồ công sở của Lâm Toa Toa, mang một đôi dép đế bằng. May là dáng Lâm Toa Toa cũng cao gầy giống cô, cho nên bất kể quần áo hay giày dép, số đo của cô và Lâm Phỉ Phỉ không lệch bao nhiêu.
Đi được vài bước, lòng bàn chân vẫn rất đau, nhưng vẫn cố chịu đau để đi.
Lúc Lâm Phỉ Phỉ mở cửa ra ngoài, Hàn Phong đã chuẩn bị cho cô một bữa sáng phong phú đầy dinh dưỡng.
- Sao em xuống đất rồi? Cẩn thận vết thương ở chân.
Hàn Phong vừa thấy Lâm Phỉ Phỉ không gọi anh mà tự ra khỏi phòng, vội vàng bước về phía Lâm Phỉ Phỉ, một tay bế xốc Lâm Phỉ Phỉ, đi về phía bàn ăn.
- A!
Lâm Phỉ Phỉ kêu lên kinh hãi, trong lòng lập tức căng thẳng.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, thành thật của Hàn Phong, hơn nữa tư thế bế cô cũng rất quy củ, không hề có dấu hiệu lợi dụng, nhân cơ hội sàm sỡ, Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy mình thần hồn nát thần tính, làm ô nhục nhân cách của Hàn Phong rồi. Vì vậy cô ngoan ngoãn ở trong lòng Hàn Phong không giãy dụa nữa.
Hai người ngồi đối diện ăn sáng, rồi Lâm Phỉ Phỉ nói cô cần phải đi làm.
Hàn Phong vốn không chịu, nhưng không thể lay chuyển Lâm Phỉ Phỉ. Anh đành cõng Lâm Phỉ Phỉ ra ngoài, gọi taxi đến Tập đoàn Triệu thị. Trước khi đi còn dặn dò Lâm Phỉ Phỉ không cần thiết thì đừng đi nhiều quá, tránh để miệng vết thương trên chân nứt ra.
Lâm Phỉ Phỉ cảm kích gật đầu, nói với anh, công việc của cô hầu hết là ngồi trong văn phòng, không cần đi lung tung. Tới lúc đó, Hàn Phong mới yên tâm rời đi.
Lâm Phỉ Phỉ từ từ bước vào tòa cao ốc của tập đoàn, đang định bước vào thang máy lên văn phòng, nào ngờ thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc ở bên cạnh mở ra. Triệu Dã Thành và Lâm Toa Toa từ bên trong bước ra.
Triệu Dã Thành ngước mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ một ngày không đi làm, lạnh nhạt nói:
- Không cần về văn phòng. Giờ tôi sang thành phố khác bàn dự án khai thác. Cô là Thư ký trưởng, sao có thể vắng mặt được. Cùng đi đi.