Một Đêm Thành Hoan

Chương 45: Chơi liều

Chương 45: Chơi liều

Lâm Toa Toa bị y làm cho vừa sướng vừa giận. Câu nói sau cùng, càng làm Lâm Toa Toa cảm thấy nhục nhã và ủy khuất.
Nhưng tất cả đều do cô tự chọn, là cô tự tìm. Lúc này cô chỉ có thể nuốt răng gãy vào bụng, để Triệu Dã Thành không nói những câu làm tổn thương người khác rồi bị Lâm Phỉ Phỉ nghe thấy, khiến chút tự tôn cuối cùng của cô cũng bị chà đạp đầy thương tích. Lâm Toa Toa chỉ có thể vặn vẹo lên xuống, phối hợp với động tác của Triệu Dã Thành.
Nghe âm thanh dâm tà phía sau, mặt Lâm Phỉ Phỉ nóng bừng, toàn thân cũng nóng lên. Hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề theo hơi thở dốc của Lâm Toa Toa.
Lúc này, Lâm Phỉ Phỉ rất muốn dùng hai ngón tay nhét vào tai mình. Nhưng, cô sợ cô làm vậy sẽ xúc phạm tự tôn của Lâm Toa Toa, cho nên, cô chỉ có thể căng người ngồi đó, căng cổ nhìn ra ngoài.
Trong lúc đó, Lâm Phỉ Phỉ ngạc nhiên nhìn thoáng tài xế đang lái xe như bay bên tay trái của mình.
Động tĩnh đằng sau lớn vậy, cô nghe mà sắp không chịu nổi rồi, nhưng tài xế này vẫn lái xe nhanh như vậy giống như chẳng có chuyện gì. Nhìn lại, Lâm Phỉ Phỉ mới phát hiện, hóa ra anh tài xế này luôn nhét hai tai nghe màu đen trong tai.
Chắc là người ta đã chuẩn bị từ trước, vừa nghe nhạc vừa lái xe.
Chỉ có cô, làm kỳ đà cản mũi trong chiếc xe này. Lúc này Lâm Phỉ Phỉ thật sự hận không thể nhảy khỏi xe, hoặc là sang xe sau ngồi với mấy vệ sĩ.
Ở dãy ghế sau, Triệu Dã Thành vừa làm tình với Lâm Toa Toa, vừa nhìn qua chiếc gương phía trước quan sát nhất cử nhất động của Lâm Phỉ Phỉ. Dù là một cái nhíu mày nhỏ, cũng không bỏ qua.
Càng nhìn y càng cảm thấy Thư ký trưởng của mình thú vị. Y không thể không thừa nhận, trên người Lâm Phỉ Phỉ có một loại ma lực. Lần đầu tiên thấy cô, y chỉ cảm thấy cô ấy trông cũng được, còn lâu mới có thể đạt đến mức đẹp kinh hồn. Nhưng càng nhìn càng không nén được nhìn thêm, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng động lòng. Càng nhìn càng không kìm được muốn ôm cô trong lòng thỏa sức vày vò.
Triệu Dã Thành nhìn đến mức động tình, cùng Lâm Toa Toa làm lâu như vậy mà không hưng phấn bằng mấy cái nhìn này. Lửa dục toàn thân Triệu Dã Thành cuối cùng cũng kéo đến.
Vịn lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Toa Toa, y nhắm mắt lại, điên cuồng chạy nước rút.
Trong đầu tưởng tượng người phụ nữ đang bị mình làm cho xấu hổ giận dữ rồi lại đắm chìm trong sung sướng là Lâm Phỉ Phỉ. Càng nghĩ, Triệu Dã Thành càng sôi sục, tốc độ của eo càng nhanh hơn, càng mạnh bạo hơn.
Lâm Toa Toa bị sự mạnh bạo và dũng mãnh của Triệu Dã Thành dọa, bên dưới va chạm mãnh liệt, lần nào cũng đâm vào chỗ sâu nhất trong động đào nguyên của cô, làm cô đau đớn đến run rẩy, nhưng đi cùng với đau đớn lại là cảm giác sung sướng chết tiệt.
Cô sắp đau muốn chết nhưng đồng thời cũng sắp sướng muốn chết, thật sự là vừa đau đớn vừa hạnh phúc.
- Ưm... a...
Cuối cùng tia lý tính còn sót lại của Lâm Toa Toa đều bị phá hủy, cô chẳng còn sức đâu mà giữ chặt miệng mình, tiếng rên sung sướng và đau đớn bất giác tràn ra khỏi miệng cô.
Ngồi ghế trước, Lâm Phỉ Phỉ nghe thấy tiếng da thịt va chạm mạnh sau lưng, còn nghe cả tiếng rên tiêu hồn của Lâm Toa Toa, bộ ngực nhấp nhô phập phồng. Trái tim thiếu nữ sắp vọt lên tận cổ họng, cả người như bị ngàn vạn con kiến cắn xe, thân dưới vô cùng ngứa ngáy.
Lâm Phỉ Phỉ bị sự khác thường của cơ thể mình làm cho vừa thẹn vừa xấu hổ, vội kẹp hai chân. Nhưng cảm giác nóng dính truyền đến khiến cô không thể không thừa nhận, cô đã ướt rồi.
Thời gian trước, để kích thích cô, Hoắc Minh Lãng cố ý chơi với Lâm Tiêu Tiêu cạnh phòng cô. Nhưng dù sao cũng còn cách một bức tường. Không như bây giờ, Triệu Dã Thành và Lâm Toa Toa chỉ cách cô chưa đến một thước, quả thật là phim cấp ba người thật sống động gần trong gang tấc.
Xe tiếp tục lao nhanh về phía trước, trong xe điên cuồng hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, Triệu Dã Thành gầm lên một tiếng, ấn mạnh Lâm Toa Toa xuống người y, xuất vào bên trong.
Lâm Toa Toa sớm đã bị y làm cho cả người mềm như bún, làm sao còn sức mà nhắc y đừng bắn bên trong. Triệu Dã Thành đẩy cô ra, cô thuận thế ngã ra sau, như chóng mặt rơi vào trạng thái mơ hồ.
Lâm Phỉ Phỉ phía trước siết chặt mười ngón tay. Cả người cô co lại trên ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ. Nghe thấy phía sau cuối cùng đã yên lặng, cô không khỏi thở phào. Các tế bào thanh chóng được thả lỏng, thoải mái.
Triệu Dã Thành sau một hồi đại chiến, vốn cũng chỉ còn chút sức lực. Nhưng sau khi y nhướn mắt nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ đang chìm vào giấc ngủ, lập tức, lửa giận dâng lên, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Chết tiệt, cô gái này rốt cuộc có tim không vậy. Y ở sau mây mưa, triền miên điên cuồng với người con gái khác. Cô ngồi trước vẫn bình tâm nằm ngủ, không hề có chút phản ứng. Quả nhiên trong mắt cô không hề có Triệu Dã Thành y.
Triệu Dã Thành lập tức cảm thấy tự ái của mình bị Lâm Phỉ Phỉ chà đạp. Đôi mắt lóe lên, y nâng người từ từ kề sát Lâm Phỉ Phỉ!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất