Một Đêm Thành Hoan

Chương 48: Chàng trai sơn thôn

Chương 48: Chàng trai sơn thôn

Tin Triệu Dã Thành muốn đến thị sát đã có người thông báo trước cho Đồn kỳ nhông. Vì thế, sáng sớm trưởng thôn Đồn Kỳ nhông Lưu Đại Hải đã dẫn theo ba bốn tráng niên, đứng ngoài cửa thôn.
Vừa thấy Triệu Dã Thành được vệ sĩ khiêng đến, lập tức ông ta cúi đầu khom lưng nghênh tiếp, cười đến mức nếp nhăn trên mặt xếp thành một đóa hoa, cách nói chuyện mang giọng nhà quê đậm đặc:
- Ồ, ông chủ Triệu, cuối cùng đã được nghênh đón ngài đại giá, chúng tôi chờ ngài mấy ngày rồi!
Lông mày Triệu Dã Thành nhíu lại, sờ mũi, ghét bỏ phất tay nói với Lưu Đại Hải:
- Cách xa tôi một chút, người ông tanh quá.
Tuy hôm nay Lưu Đại Hải cố ý mặc chiếc áo mới màu xám, nhưng một nông dân cả ngày lẫn đêm lặn lộn dưới đồng, có ăn mặc, tắm rửa sạch sẽ đến mấy, cũng khó che giấu được mùi chua của mồ hôi và mùi tanh của đất đã thấm vào tận xương tủy họ.
Nhưng Triệu Dã Thành nói thẳng ra như vậy, cũng coi như không hề nể mặt người ta rồi.
Ai ngờ Lưu Đại Hải nghe xong chẳng những không hề tức giận, mà còn nghe lời lui ra sau bốn bước, cong lưng như chó săn, nói:
- Vâng, vâng, vâng. Để tôi đứng xa một chút. Ông chủ Triệu, nhà nghỉ chân chuyên dụng của ngài, tôi đã cho người thâu đêm làm xong, mời ngài vào nhà nghỉ ngơi một chút.
- Ừ, đi trước dẫn đường đi.
Triệu Dã Thành thỏa mãn gật đầu. Ngồi xe năm tiếng đồng hồ, lại điên cuồng trong xe một lần, cuối cùng lại đi đường núi xóc nảy hơn một giờ, y thực sự cũng hơi mệt mỏi.
- Ai, ông chủ Triệu, mời ngài đi trước.
Lưu Đại Hải lập tức tránh đường, sau đó đi bên cạnh dẫn đường.
Đồn kỳ nhông, là một thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong phương viên trăm dặm, không có thôn trang khác. Trong thôn chỉ có mười hai nhà, toàn bộ thôn dân cộng lại cũng không quá bốn năm chục người.
Tất cả đồ dùng và gia cụ đều là những thứ xa xưa nguyên thủy nhất. Ngay đến đồ điện cơ bản cũng không có, chứ đừng nói đến mấy thứ đồ tiên tiến như TV, máy tính, tủ lạnh.
Triệu Dã Thành được sắp xếp ở trong căn nhà gỗ lớn mà Lưu Đại Hải đặc biệt kêu người dựng cho y. Bốn vệ sĩ đứng xuang quanh như thần giữ cửa.
Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa thì được sắp xếp ở tạm trong một nhà thôn dân bên cạnh.
Trong nhà này chỉ có hai người, một bà lão mù hơn sáu mươi tuổi, một cậu bé trai cường tráng da ngăm đen mười mấy tuổi.
- Hai chị, mời ngồi!
Lần đầu tiên trông thấy phụ nữ thành phố, cậu bé cường tráng hơi thẹn thùng, cúi đầu lau băng ghế trong nhà mình sạch bóng, sau đó đỏ mặt mời Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa ngồi.
Lâm Phỉ Phỉ chân đã đau đến mức tê cứng, vừa thấy băng ghế lập tức như thấy cọng rơm cứu mạng, không thể chờ đợi được nữa ngồi ngay xuống.
Lâm Toa Toa cũng thế, chân cô cũng mềm nhũn rồi.
- Cậu bé, cậu tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi?
Lâm Toa Toa trêu chọc nhìn cậu bé dễ thẹn thùng này. Tuy làn da hơi ngăm đen, nhưng lại rất đẹp trai. Dáng khá cao, tầm 1m90, thân trên cởi trần để lộ từng khối cơ bắp trên cánh tay, vừa cứng vừa rắn chắc. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông cường tráng như vậy.
Chàng trai cường tráng ngại ngùng nhìn Lâm Toa Toa, rất quy củ đứng một bên, trả lời:
- Mọi người đều gọi em là Hắc Tử, năm nay 17 tuổi.
- Hắc Tử? Đây là nhũ danh của em hay là đại danh của em?
Lâm Toa Toa càng nhìn càng cảm thấy chàng trai này thú vị. Đặc biệt là lúc cậu xấu hổ, sẽ mím chặt môi, lúc này trên mặt sẽ lập tức xuất hiện hai má lúm đồng tiền rất sâu, rất đáng yêu, nhưng lại không đánh mất đi vẻ đàn ông.
Hắc Tử nhướng mắt nhìn về phía Lâm Toa Toa, vẻ mặt mờ mịt nói:
- Tên người cũng phân biệt lớn hay nhỏ à? Từ khi em bắt đầu hiểu chuyện, mẹ đã gọi em là Hắc Tử. Các cô chú trong thôn cũng đều gọi em là Hắc Tử. Sau này các chị cũng có thể gọi em là Hắc Tử.
Lâm Toa Toa bị vẻ nghiêm túc của cậu chọc cười.
- Được rồi, được rồi. Sau này bọn chị sẽ gọi em là Hắc Tử.
Lâm Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh, thấy Lâm Toa Toa chỉ biết trêu chọc chàng trai thâm sơn chất phác người ta, vẻ mặt đau khổ nói:
- Toa Toa, cậu có thể đừng thấy sắc quên bạn được không. Chân tớ tê quá, sắp mất cảm giác rồi đây này.
Nghe vậy, lúc này Lâm Toa Toa mới nhớ ra chân Lâm Phỉ Phỉ bị thương. Nhưng câu “thấy sắc quên bạn” kia của Lâm Phỉ Phỉ khiến cô rất tức giận. Oán trách trừng mắt, cô giả vờ tức giận nói:
- Thấy sắc quên bạn cái gì, cậu có biết dùng thành ngữ không vậy, không biết thì đừng có dùng linh tinh. Đáng đời cậu, cho chân cậu đau chết luôn!
Mặc dù nói thế, nhưng cô đã ngồi xổm bên chân Lâm Phỉ Phỉ, định cởi đôi giày đã thấm ướt máu tươi của Lâm Phỉ Phỉ ra.
Lúc này Hắc Tử bên cạnh cũng bị câu “thấy sắc quên bạn” của Lâm Phỉ Phỉ làm cho đỏ bừng mặt. Gương mặt xấu hổ giận dỗi của Lâm Toa Toa càng khiến cậu lập tức nhìn đến si mê. Thời khắc này trái tim thuần khiết chưa hiểu sự đời như một chú nai con, đột nhiên nhảy dựng lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất