Một Đêm Thành Hoan

Chương 49: Ngây thơ động tình

Chương 49: Ngây thơ động tình

Cho đến khi Lâm Toa Toa ngồi xổm xuống định cởi đôi giày dính đầy máu cho Lâm Phỉ Phỉ, cậu mới phát hiện ra thương thế của Lâm Phỉ Phỉ. Cậu vội đưa tay ra cản động tác của Lâm Toa Toa, vội vàng nói:
- Chị, không được, chỉ không thể cởi giày như vậy, sẽ làm chị này đau lắm đấy. Rất có thể còn làm miệng vết thương bên trong rách thêm lần nữa đó.
Lâm Toa Toa nghe xong vội vàng dừng tay, quay đầu nhìn về phía Hắc Tử, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Cậu còn hiểu về y à?
Không ngờ, lúc này cô đang ngồi xổm, chiếc áo sơ mi trắng lúc nãy vì đi đường nóng quá nên đã cởi ba hạt nút, tuy cảnh xuân không lộ ra ngoài, thế nhưng tư thế của cô bây giờ, cổ áo trước ngực mở rộng, lúc này Hắc Tử đứng bên cạnh cô, rất dễ dàng liếc thấy cặp ngực căng tròn trắng tuyết bên trong.
Đây là lần đầu tiên Hắc Tử nhìn thấy ngực phụ nữ, hơn nữa còn là phụ nữ từ thành phố xa xôi, sao mà trắng, mà non mềm đến thế. Vừa liếc mắt, yết hầu Hắc Tử đã xiết chặt. Thân dưới lập tức ngẩng thẳng lên như trụ trời, phồng lớn trong bộ quần áo rộng thùng thình của cậu.
Hắc Tử vội vàng xoay người, nhét thứ cứng rắn kia của mình vào trong dây lưng, trói chặt nó lại. Nhưng trái tim thiếu niên lại đập nhanh hơn. Cậu không biết rốt cuộc mình bị làm sao nữa.
Tuy Hắc Tử quay người đi rất nhanh, nhưng đôi mắt Lâm Toa Toa luôn dán lên người cậu, cho nên, cái cột chống trời kia của Hắc Tử đã bị cô nhìn thấy. Bản thân cô cũng không kìm được đỏ mặt, cúi đầu nhìn, thấy phong quang trước ngực của mình lộ hẳn ra. Giờ mới hiểu, hóa ra mình đã bất cẩn khêu gợi dục tính của một thiếu niên ngây thơ.
Vội cài lại nút áo, Lâm Toa Toa lại hỏi:
- Hắc Tử, ban nãy cậu nói rất có lý, có phải cậu thật sự hiểu về y không? Nếu như hiểu, vậy mau xem giúp bạn tôi đi.
Lúc này, cái thứ không an phận dưới thân Hắc Tử đã bị cột chặt trong dây lưng, xoay người lại nói:
- Em cũng chẳng hiểu y gì, nhưng em cũng biết vài thảo dược. Vì bà nội em quanh năm sức khỏe không tốt, nên em thường xuyên hái thuốc cho bà. Lâu ngày nên cũng biết một chút. Các chị đừng động đậy, để em đi nấu một chạy nước thuốc đến.
Nói xong, cậu liền chạy nhanh ra khỏi phòng, giã giã gì đó ngoài sân, rất nhanh, cậu đã bưng một chậu nước thuốc màu đen quay lại.
- Chị, chị bỏ chân vào trong nước thuốc, ngâm ba phút, sau đó em sẽ giúp chị cởi giày.
Vẻ mặt Hắc Tử thành thật nói.
- Cái này...
Lâm Phỉ Phỉ nhìn chậu nước thuốc đen như mực, không khỏi do dự.
Lâm Toa Toa không để ý nhiều quá, ngâm thẳng hai chân cô vào, còn chu miệng bất mãn nói:
- Người ta đã chuẩn bị thuốc cho cậu, cậu ngoan ngoãn nhận đi. Vừa nhìn đã biết đây là phương thuốc dân gian, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe nói, có khi phương thuốc dân gian còn có tác dụng hơn mấy thứ thuốc tây đắt đỏ đấy.
- A!
Lâm Phỉ Phỉ bị hành đột đột ngột của Lâm Toa Toa dọa cho sợ hãi kêu lên, cũng may, hai chân sau khi ngâm vào nước thuốc chẳng những không đau, mà còn có cảm giác mát lạnh sảng khoái.
Ba phút sau, Hắc Tử ngồi xổm trước mặt Lâm Phỉ Phỉ, đừng thấy cậu cao lớn thô kệch, thực ra lực tay lại rất nhẹ nhàng, cho đến khi cậu cởi cả hai giày của Lâm Phỉ Phỉ ra, Lâm Phỉ Phỉ vẫn không cảm thấy đau đớn, nghĩ có lẽ trong nước thuốc cũng có thảo dược có tính chất gây tê.
Sau đó, Hắc Tử thuần thục mà lại rất nhanh chóng băng bó hai chân Lâm Phỉ Phỉ lại, còn dặn Lâm Phỉ Phỉ phải chú ý những điều gì. Bộ dạng nghiêm túc giống y như bác sĩ.
Lâm Toa Toa không kìm được trêu ghẹo cậu vài câu, khiến khuôn mặt đẹp trai mang chút trẻ con của Hắc Tử đỏ bừng.
Giữa chừng, Lâm Phỉ Phỉ lại muốn mượn điện thoại Lâm Toa Toa để gọi điện. Nhưng, như cô dự liệu, ở đây quá xa xôi hẻo lánh, điện thoại không có sóng. Trong lòng Lâm Phỉ Phỉ nóng như lửa đốt, Sở Tây Hàng không tìm thấy cô chắc chắn sẽ sốt ruột như lần trước.
Nhưng nghĩ lại, lần trước Sở Tây Hàng có thể điều tra được thông tin về cô từ công ty của Triệu Dã Thành, vậy chứng tỏ trong Tập đoàn Triệu thị có người của anh. Vậy chỉ cần anh hỏi thăm người đó, có lẽ sẽ biết, cô theo Tổng giám đốc đến Đồn kỳ nhông này.
Nghĩ thông suốt điều này, Lâm Phỉ Phỉ mới hơi bình tĩnh lại.
Nhưng điều khiến Lâm Phỉ Phỉ bất ngờ là, lúc chạng vạng tối, Đồn kỳ nhông lại nghênh đón một người đàn ông thành phố từ ngàn dặm xa xôi chạy đến, trên lưng cõng một túi du lịch lớn, cả người phong trần mệt mỏi, nhưng lúc đứng trước mặt mình lại cươi tươi như nở hoa. Lâm Phỉ Phỉ lập tức sững sờ.
Lâm Toa Toa ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ấy, trên mặt cũng nở nụ cười thật tươi. Tốt lắm, anh ấy đến thật. Thế này, cho dù Triệu Dã Thành có ý định gì với Lâm Phỉ Phỉ, ít nhất trong mấy ngày ở Đồn kỳ nhông này, y cũng sẽ không có cơ hội hạ thủ nữa...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất