Một Đêm Thành Hoan

Chương 47: Hạ quyết tâm

Chương 47: Hạ quyết tâm

- Thật không?
Lâm Phỉ Phỉ bán tín bán nghi, cô nhớ rõ ngày đó trong văn phòng Tổng giám đốc, Triệu Dã Thành cũng nói những lời tương tự như vậy. Nhưng mới chỉ vài ngày, y đã quên mất lời hứa của mình, mấy lần xâm phạm và quấy rối mình.
- Đương nhiên là thật, cô nghĩ Triệu Dã Thành tôi là ai, thật sự không phải cô là không được sao?
- Vậy thì tốt, anh lái xe có thể làm chứng cho tôi.
Lâm Phỉ Phỉ cẩn thận ngồi vào chỗ ngồi. Đôi mắt nhìn chằm chằm kính xe trước mặt. Chỉ cần Triệu Dã Thành có chút động tác ở phía sau là cô có thể nhìn thấy ngay. Nếu Triệu Dã Thành lại nuốt lời, lần này cô thật sự chỉ có thể nhảy xuống xe để bảo vệ phẩm hạnh.
Triệu Dã Thành hơi dựa người ra sau nhắm mắt dưỡng thần, thật sự không hề đụng vào Lâm Phỉ Phỉ. Dần dần trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Phỉ Phỉ mới dần dần đặt xuống.
Nhưng cô không hề thấy, Triệu Dã Thành tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười tà mị tàn khốc.
Ban nãy y nói, y sẽ không động vào Lâm Phỉ Phỉ, trừ khi Lâm Phỉ Phỉ tự nguyện.
Câu này có vẻ như một lời hứa, nhưng thực chất lại chứa một tầng hàm ý khác, đó là: Nếu như Lâm Phỉ Phỉ tự nguyện, đó lại là chuyện khác.
Dĩ nhiên với Lâm Phỉ Phỉ bây giờ mà nói, có đánh chết cô cũng không tự nguyện. Nhưng sau này y sẽ có cách để khiến cô ngoan ngoãn chủ động dâng hiến cho y.
- Chờ đấy, Lâm Phỉ Phỉ, một ngày nào đó, Triệu Dã Thành sẽ có được cô trong tay!
Triệu Dã Thành thầm thề trong lòng...
Vì xe đi vào đường cao tốc, nên tốc độ tương đối nhanh. Chưa đến một tiếng đã đến thành phố bên cạnh. Nhưng Đồn kỳ nhông vẫn nằm trong rừng núi sâu thẳm hẻo lánh. Chiếc xe chạy qua núi vượt qua bùn, phải đi thêm năm tiếng đồng hồ xóc nảy nữa mới nhìn thấy khói bếp bốc lên trong Đồn kỳ nhông.
Nhưng đường quá chật, xe không thể nào vào được, mọi người đành xuống xe đi bộ.
Triệu Dã Thành sớm đã dự đoán phải đi bộ qua con đường núi đầy bùn đất gập ghềnh này, nên lấy từ trong cốp xe ra một chiếc ghế nằm. Sau đó bảo hai vệ sĩ, một trước một sau khiêng y đi. Y chỉ cần thoải mái nằm bên trên là được.
Chỉ khổ cho Lâm Phỉ Phỉ.
Chân cô vốn đang bị thương, sao có thể chịu nổi giày vò của đường núi. Đi được chừng mười phút, vết thương khó khăn lắm mới khép miệng tối qua lại rách ra. Máu nhuộm đỏ đôi giày vải đế bằng màu trắng dưới chân cô.
Lâm Toa Toa đi bên nhìn thấy mà xót. Thật sự cô muốn cõng Lâm Phỉ Phỉ đi, có điều hôm nay Triệu Dã Thành thực sự quá dũng mãnh, tuy cô vừa ngủ mấy tiếng trong xe, nhưng gần như mất khống chế, nên dù nghỉ ngơi lâu như vậy, hai chân cô vẫn đang còn run rẩy.
Vịn Lâm Phỉ Phỉ cô đã cố hết sức rồi, làm gì còn sức đâu mà cõng. Có lẽ còn chưa cõng được lên, hai người đã té xuống ruộng.
Lâm Toa Toa chỉ đành cầu cứu hai vệ sĩ, nhờ họ cõng Lâm Phỉ Phỉ. Nhưng, hai vệ sĩ này như đầu gỗ. Chỉ nhìn thẳng phía trước, mặt không biểu cảm, không ừ lấy một tiếng. Giống như hoàn toàn không nghe thấy cô nói, không nhìn thấy cô vậy.
Lâm Toa Toa không kìm được tức giận. Nhưng cô biết họ là vệ sĩ chuyên nghiệp, càng chuyên nghiệp càng ít nói. Trừ người họ chịu trách nhiệm bảo vệ, người khác, họ không thèm để ý.
Cuối cùng, Lâm Toa Toa đành cầu cứu Triệu Dã Thành. Chỉ cần y lên tiếng, những vệ sĩ này không thể không ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng dù cô có nói rách miệng, Triệu Dã Thành chỉ vứt bảy chữ:
- Bảo cô ta tự tới tìm anh.
Lâm Phỉ Phỉ nghe Lâm Toa Toa chuyển lời như vậy, chỉ cười lạnh lùng. Cố nén đau đớn dưới chân cô quật cường đi về phía trước.
Bảo cô cầu xin y, kiếp sau đi!
Lâm Toa Toa đứng bên nhìn, cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu, cô lại không nói ra được.
Cô đâu biết, trong lúc cô hôn mê mấy tiếng, Lâm Phỉ Phỉ đã bị Triệu Dã Thành ép qua quỷ môn quan một chuyến.
Lâm Phỉ Phỉ cắn chặt răng, đi từng bước một về phía trước. Trong đôi mắt là sự quyết tuyệt, lạnh lùng làm cho người ta kinh hãi.
Trong lòng cô đã quyết, sau khi trở về, lập tức xin nghỉ việc.
Đương nhiên, giờ cô không thể nói ra suy nghĩ này. Vì cô sợ Triệu Dã Thành sẽ thẹn quá hóa giận, ném cô lại nơi thâm sơn vắng vẻ này. Đến lúc đó, cô thật sự kêu trời trời không đáp, gọi đất đất chẳng hay rồi.
Khoảng một tiếng sau, cuối cùng đoàn người cũng đến Đồn kỳ nhông.
Ngước mắt nhìn những căn nhà gỗ đơn sơ được vây lại bằng tre, còn cả những vật dụng cổ xưa bên ngoài nhà gỗ, mấy sơn dân đang bận rộn trong sân nhà mình mặc áo dài đơn giản, Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên có ảo giác mình đang xuyên không. Dường như cô đang quay về núi rừng thời cổ đại, quay về thế giới loài người ngày xưa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất