Chương 50: Bế là được
- Hàn Phong, sao anh cũng tới đây?
Vẻ mặt Lâm Phỉ Phỉ khiếp sợ nhìn anh chàng mỹ nam từ trên trời rơi xuống, sau đó lại quẳng ánh mắt nghi hoặc về phía Lâm Toa Toa.
Chuyện Lâm Toa Toa và Hàn Phong chia tay, Lâm Phỉ Phỉ cũng là người biết đầu tiên. Vậy vì sao Hàn Phong còn đuổi đến thâm sơn cùng cốc này, chẳng lẽ, anh muốn nhân cơ hội này làm hòa với Toa Toa?
Lâm Phỉ Phỉ vẫn nghĩ rằng Hàn Phong đến vì Lâm Toa Toa.
Đôi mắt Hàn Phong như sao, nhìn chằm chằm Lâm Phỉ Phỉ, nhếch môi cười nói:
- Sáng anh nhận được tin nhắn của Toa Toa, nói các em phải cùng nhau ra khỏi thành phố đến Đồn kỳ nhông. Anh nghĩ, dù sao mấy ngày này anh cũng đang được nghỉ, đang chán, nên theo đến đây chơi, hưởng thụ cảnh thiên nhiên đẹp đẽ.
Lâm Toa Toa đứng cạnh, khóe môi không khỏi giật giật. Trong lòng thầm mắng: Hàn Phong chết tiệt anh. Nói chuyện không thể thẳng thắn chút sao, cứ nói thẳng anh đến tìm Lâm Phỉ Phỉ là được rồi. Đúng là nhát gan.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong kinh ngạc nhìn Lâm Toa Toa:
- Toa Toa, cậu gửi tin nhắn lúc nào, sao tớ không biết?
Trong mắt Lâm Toa Toa lóe lên tia mất tự nhiên. Ngay lúc Triệu Dã Thành chủ động yêu cầu Lâm Phỉ Phỉ cùng đến Đồng kỳ nhông, cô đã mẫn cảm nhận ra tâm tư khác thường của Triệu Dã Thành. Vì vậy trước khi lên xe, cô đã âm thầm nhắn tin cho Hàn Phong, tiết lộ hành tung của Lâm Phỉ Phỉ cho anh. Cô đoán Hàn Phong sẽ đến, như vậy Triệu Dã Thành sẽ không có cơ hội nữa rồi.
Đương nhiên, cô không thể nói nguyên nhân này cho Lâm Phỉ Phỉ, chỉ trả lời:
- Cậu để ý tớ gửi khi nào làm gì? Chẳng phải tớ vì cậu sao. Chân cậu bị thương như vậy, ngày mai sao lên núi thị sát kỳ nhông. Có Hàn Phong ở đây, anh ấy sẽ làm chân của cậu, cõng cậu lên núi. Như vậy không tốt sao?
Lâm Phỉ Phỉ nói:
- Cõng một người lên núi rất mệt. Cậu đừng có làm phiền Hàn Phong người ta mãi. Giờ người ta đã không còn là bạn trai của cậu nữa, cậu còn cứ vung tay múa chân kêu người ta tới làm này làm nọ. Cậu như vậy là không đúng đâu.
Lâm Toa Toa vội vàng đầu hàng.
- Nhìn đi, nhìn đi, chẳng phải Hàn Phong vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao? Sao chưa gì cậu đã đau lòng thế, quả không hổ là học muội tốt của người ta.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, lời của Lâm Toa Toa có chút kỳ lạ, liền đưa tay đẩy Lâm Toa Toa oán trách, trợn mắt nói:
- Cậu nói cái gì vậy, ai đau lòng ai chứ.
Khóe mắt lại ngại ngùng liếc Hàn Phong. Hàn Phong đang cúi đầu cười ngượng ngùng, thái độ có vẻ rất thích Lâm Toa Toa nói vậy.
Lâm Phỉ Phỉ thầm giật mình, chẳng lẽ Hàn Phong thích mình?
Nhưng lập tức, Lâm Phỉ Phỉ lại lắc đầu phủ nhận suy nghĩ không thể xảy ra này.
Trước kia trong trường đại học, cô đã thấy ngày đó Hàn Phong theo đuổi Lâm Toa Toa như thế nào. Từng việc anh đã làm, ngay cả cô là người ngoài nhìn thấy cũng cảm động, có thể thấy được anh yêu Lâm Toa Toa nhiều nhường nào, sâu sắc nhường nào. Sao có thể chuyển dời tình cảm nhanh như thế được?
Đúng lúc này, ngoài sân có một người đàn ông gầy gò hơn ba mươi tuổi bước vào. Trên gương mặt rõ khi cười còn nhiều nếp nhăn hơn của Lưu Đại Hải, vừa vào nhà liền cúi người nói với Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa:
- Chào hai cô, tôi là Tam mặt rỗ người của trưởng thôn. Trưởng thôn đã chuẩn bị bữa tối cho mọi người, bảo tôi đến đây mời hai cô sang dùng cơm.
- Được!
Lâm Toa Toa lãnh đạm gật đầu, lập tức nói với Hàn Phong bên cạnh:
- Anh đi cùng chứ.
Giờ cô không thể chờ được nữa, muốn Triệu Dã Thành biết sự tồn tại của Hàn Phong, để y không còn ý định với Lâm Phỉ Phỉ nữa.
- Đợi chút, vị này là?
Tam mặt rỗ chỉ vào Hàn Phong nhíu mày hỏi. Ban nãy người đi cùng với ông chủ Triệu hình như không có người đàn ông đẹp trai trước mặt. Lúc đó gã đứng bên trái trưởng thôn Lưu Đại Hải, nên gã nhìn rất rõ tất cả mọi người.
- Anh ấy là bạn tôi.
Lâm Toa Toa tức giận trả lời gã. Không biết vì sao, nhìn thấy tên Tam mặt rõ xấu xí trước mặt, hai con mắt nhỏ cứ láo liên xung quanh, trong lòng cô vô cùng khó chịu.
Tam mặt rỗ bình thường rất giỏi quan sát sắc mặt, sao không nhận ra Lâm Toa Toa không thích gã. Lập tức gã không dám hỏi nhiều nữa:
- Nếu là bạn của cô, đương nhiên có thể đi cùng. Mời, mời, mời!
- Vậy còn được.
Lâm Toa Toa nhếch miệng, sau đó lên tiếng muốn Hàn Phong cõng Lâm Phỉ Phỉ đi ăn.
Lâm Phỉ Phỉ hơi khó xử, để cho một người đàn ông cõng, động tác này thật sự quá thân mật. Cô hơi do dự.
Nhưng vẻ mặt Hàn Phong rất bình tĩnh nói:
- Chỉ ăn ở gần đây thôi, khoảng cách ngắn như vậy không cần cõng. Bế là được rồi.
Nói xong, không chờ Lâm Phỉ Phỉ đồng ý, anh liền khụy chân, bế ngang eo Lâm Phỉ Phỉ, đi thẳng ra ngoài.
Lâm Toa Toa thấy vậy, khóe miệng không kìm được nụ cười. Xem ra Hàn Phong không nhát gan như cô tưởng tượng. Anh thân mật bế Lâm Phỉ Phỉ đến trước mặt Triệu Dã Thành như vậy, cô muốn xem xem trên mặt Triệu Dã Thành sẽ có biểu hiện như thế nào?