Một Đêm Thành Hoan

Chương 54: Ôm thật chặt

Chương 54: Ôm thật chặt

Nhờ ánh trăng, Lâm Toa Toa chạy như điên trong rừng, chạy đến mồ hôi đầm đìa, hơi thở hồng hộc, chạy đến lúc gặp phải một con sông nhỏ cản đường mới chịu dừng lại.
Hắc Tử đuổi tới, mặt không đỏ, hơi thở không gấp. Sống trong núi rừng, chạy như này đối với cậu mà nói chỉ là bữa ăn sáng.
Dưới ánh trăng ban đêm, làn nước thanh tịnh u nhã, Lâm Toa Toa đột nhiên bước từng bước một đến con sông.
Hắc Tử nhìn thấy, còn tưởng là Lâm Toa Toa muốn tự sát, sợ đến mức lao xuống sông, nắm lấy cánh tay Lâm Toa Toa:
- Bà chị ơi, có chuyện gì nghĩ không thông mà muốn tìm cái chết vậy?
Lâm Toa Toa kinh ngạc nhìn Hắc Tử, im lặng một lát liền bật cười thành tiếng:
- Cậu cho rằng tôi muốn nhảy sông tự vẫn? Cậu tưởng rằng con sông nhỏ này có thể chìm chết tôi sao? Tôi chỉ muốn xuống tắm nước lạnh một chút thôi.
Cô chạy một đoạn đường, cả người đầy mồ hôi, cảm giác dinh dính vô cùng khó chịu. Hơn nữa, cô cũng muốn dùng nước lạnh khiến cho mình tỉnh táo hơn, đủ để suy tính xem về sau nên làm như thế nào.
Còn về chuyện tự sát, Lâm Toa Toa chưa từng nghĩ tới.
Mặc dù cô yêu Triệu Dã Thành nhưng còn chưa đến mức đánh mất phương hướng, ngay cả mạng sống cũng không cần. Nói cho cùng, thứ mà cô yêu nhất vẫn chính là bản thân.
- Chị... em bị căng thẳng bất ngờ nên hiểu lầm.
Hắc Tử vội gãi đầu, nhanh chóng buông tay Lâm Toa Toa ra, sau đó chạy lên trên bờ, quay lưng về phía cô.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của cậu thiếu niên, Lâm Toa Toa không khỏi cảm khái. Tiểu tử này đúng là trung thực, và đây cũng là sự khác nhau giữa người thành thị và người miền núi.
Con sông thật sự rất cạn. Khi Lâm Toa Toa ra tới giữa sông, nước sông cũng chỉ mới ngang ngực. Trong nước, Lâm Toa Toa cởi áo khoác trên người ra, sau đó ném lên bờ, chỉ để lại bộ đồ lót, giống như mặc bikini tắm biển.
Khi Lâm Toa Toa đang vui vẻ nghịch nước, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó vừa lạnh vừa ướt quấn vào mắt cá chân bên trái của cô, rồi một cơn đau nhói truyền đến, giống như bị con gì đó cắn phải.
- A!
Lâm Toa Toa kêu lên đau đớn, liền giơ chân trái lên xem, là một con rắn nhỏ màu xanh đang quấn vào mắt cá chân trái của cô.
- Á....
Lâm Toa Toa thét lên:
- Rắn, rắn... cứu mạng...
Tuyệt đại đa số con gái trời sinh sợ rắn. Lâm Toa Toa là một trong tuyệt đại đa số đó.
Trên bờ, Hắc Tử nghe thấy tiếng kêu của Lâm Toa Toa, bất chấp cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn, cậu xoay người chạy như con báo lao xuống nước, nhanh chóng vọt tới trước mặt Lâm Toa Toa, một phát bắt được con rắn xanh nhỏ đang quấn trên chân cô, sau đó giơ tay lên ném vào bụi cỏ đối diện.
- Sợ quá, tôi sợ quá...
Vừa được cứu, Lâm Toa Toa dùng hai tay ôm thật chặt cổ Hắc Tử, cơ thể run rẩy dán sát vào lồng ngực rắn chắc của cậu.
Bị một cô gái ôm chặt, mặt Hắc Tử đỏ bừng, tim đập bình bịch, hai tay bàn to vô thức ôm lấy Lâm Toa Toa, sau đó kéo cô lên bờ.
- Chân của tôi đau quá. Tôi bị rắn cắn rồi, tôi có chết hay không...
Lâm Toa Toa vừa đau vừa sợ, nước mắt thoáng cái rơi xuống như mưa.
Hắc Tử cởi áo của mình trải xuống bãi cỏ trên bờ sông, dìu Lâm Toa Toa ngồi xuống, mỉm cười an ủi:
- Chị đừng sợ, đó là rắn nước, không có độc. Để em xem vết thương cho chị.
Nói xong, cậu liền nắm chân trái của Lâm Toa Toa, dùng miệng hút máu nơi vết thương.
Tuy rắn nước không có độc, nhưng bây giờ đang là tháng Sáu, tháng Bảy, ban ngày nắng chói chang. Nếu là rắn nước nằm phơi nắng, vẫn sẽ có độc tính trong người.
Đương nhiên, cậu không thể nói điều này cho Lâm Toa Toa biết, sợ sẽ dọa cô sợ chết mất.
Nhìn thấy Hắc Tử hút máu giùm mình, Lâm Toa Toa hơi ngơ ngác. Chỗ chân trần truyền đến một nhiệt độ thật ấm, khiến cho hai má Lâm Toa Toa không nhịn được đỏ bừng lên, nhất thời nỗi sợ hãi cũng giảm bớt.
Hắc Tử móc ra một cái bình đựng thuốc bột đuổi rắn, côn trùng, kiến vẩy xung quanh Lâm Toa Toa, rồi nói:
- Chị ngồi đây một lát, em đi hái chút thảo dược đến cho chị.
Khi nói chuyện, ánh mắt của Hắc Tử không dám nhìn Lâm Toa Toa. Bởi vì lúc này Lâm Toa Toa chỉ mặc đồ lót, lại còn ướt đẫm, dáng người lỗi lõm trước sau nhìn một cái là thấy hết.
- Đừng, cậu đừng đi, tôi sợ.
Lâm Toa Toa thật sự bị con rắn kia dọa sợ, cô ôm lấy cánh tay cường tráng của Hắc Tử, không cho cậu đi.
Cô không hề biết, khi cô ôm chặt cánh tay Hắc Tử như vậy, hai bầu ngực căng tròn cứ như thế mà kẹp cánh tay Hắc Tử ở giữa. Cảm giác mềm mại đàn hồi như thế khiến cho bên dưới của Hắc Tử một lần nữa căng lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất