Chương 53: Động tĩnh quá lớn
Lúc này, Tam mặt rỗ đang ngồi dưới đất, mười ngón tay bấu chặt vào đất bùn, bên trong ánh mắt hình tam giác bắn ra hung quang.
Đàn ông miền núi một khi đã hận, có đôi khi sẽ còn dã man, tàn bạo hơn so với người thành thị rất nhiều.
Ban đêm ở vùng núi vô cùng yên tĩnh.
Chỉ cần một tiếng động hơi lớn một chút cũng có thể nghe được rõ ràng. Vừa vặn căn nhà gỗ của Triệu Dã Thành lại được xây trước nhà Hắc Tử. Cho nên, Lâm Toa Toa và Lâm Phỉ Phỉ nằm trên giường cũng có thể nghe thấy rõ ràng thanh âm nam nữ hoan hỉ truyền đến từ phòng Triệu Dã Thành.
Dù sao Lưu Từ Nhi cũng vẫn là trẻ con, cho nên phải cần Triệu Dã Thành dạy dỗ, nói phải xoay tư thế này, tư thế kia, phát ra thanh âm rên rỉ ra sao. Triệu Dã Thành dường như muốn cho Lâm Toa Toa và Lâm Phỉ Phỉ chứng kiến chiến tích lừng lẫy của y, khi nói chuyện giọng điệu đặc biệt lớn.
Còn Lưu Từ Nhi, mấy năm qua đã được Lưu Đại Hải hun đúc, tuổi còn nhỏ nhưng đã sớm học được tâm cơ thâm trầm. Chỉ cần Triệu Dã Thành thích, mặc dù rất đau, nhưng cô vẫn cố làm đến mức tốt nhất.
Cuối cùng cô đã nghĩ ra một trò chơi mới, chính là vừa làm vừa hát.
Giọng hát của cô rất hay, hơn nữa lại là bài hát dân dã giai điệu mới lạ. Khi hát còn kèm theo mùi vị của tình dục, lại càng có tư vị khác lạ. Triệu Dã Thành nghe xong, cực kỳ thích. Hơn nữa, Lưu Từ Nhi vẫn còn quá trẻ, vừa mới qua mười sáu, nước trong người chẳng khác cam tuyền trong núi sâu. Đâm vào một phát có thể nghe thấy tiếng nước chảy nhộn nhạo, thật sự câu hồn khủng khiếp.
Thời gian dần trôi, Triệu Dã Thành từ ý định muốn chọc tức Lâm Toa Toa và Lâm Phỉ Phỉ đã chuyển sang thật sự say mê Lưu Từ Nhi. Động tĩnh của hai người càng lúc càng lớn, càng lúc càng tiêu hồn.
Bên này, Lâm Toa Toa ôm đầu thật chặt, rốt cuộc nhịn không được nhảy xuống giường.
- Toa Toa, cậu làm gì vậy?
Lâm Phỉ Phỉ nằm chung giường vội vàng kéo lại.
- Tớ ngủ không được, muốn ra ngoài.
Vẻ mặt Lâm Toa Toa vô cùng đau khổ. Nếu cứ nghe tiếp, cô sợ mình sẽ điên mất.
Lâm Phỉ Phỉ thở dài:
- Chúng ta không quen ai trên núi, vạn nhất cậu bị lạc đường thì làm sao bây giờ? Toa Toa, cậu đừng đi nữa, nghe tớ, chia tay với Triệu Dã Thành đi, đừng qua lại với anh ta nữa. Anh ta không phải là người đáng cho cậu si tình như vậy.
Lâm Toa Toa đau khổ lắc đầu:
- Bây giờ đừng nói gì với tớ, tớ không nghĩ gì được nữa đâu. Tớ chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi.
Lâm Phỉ Phỉ bất đắc dĩ:
- Vậy tớ đi cùng với cậu.
Trong khu vực rừng núi này, cô quả thật lo lắng khi Lâm Toa Toa ra ngoài một mình.
Nhưng Lâm Toa Toa lại khoát tay chặn lại:
- Chân của cậu vẫn còn bị thương, làm sao mà tản bộ với tớ được? Thôi được rồi, nếu cậu lo lắng, để tớ gọi Hắc Tử đi chung với em. Cậu ta sống ở đây từ nhỏ, còn có ai quen thuộc với vùng này hơn cậu ta chứ?
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong liền yên tâm gật đầu:
- Được rồi, đi sớm về sớm. Dù sao ở đây cũng là rừng sâu núi thẳm, sợ có động vật hoang dã qua lại.
- Tớ biết rồi.
Lâm Toa Toa cảm kích vỗ nhẹ tay Lâm Phỉ Phỉ. Cô bạn này của nàng thật sự rất tốt. Vậy mà thiếu chút nữa cô còn vì Triệu Dã Thành mà xa cách Lâm Phỉ Phỉ. Trong lòng Lâm Toa Toa nhịn không được phải mắng mình ngu xuẩn.
Mở cửa phòng, Lâm Toa Toa đang định tìm Hắc Tử ra ngoài đi dạo với cô, lại không nghĩ đến Hắc Tử đang từ bên ngoài bước vào.
- Hắc Tử, cậu ra ngoài làm gì sao?
Lâm Toa Toa hoài nghi hỏi.
Hắc Tử gãi đầu, nhưng vẫn đáp:
- Em vừa mới đi đái.
Lâm Toa Toa nghe xong, không khỏi cười nhẹ một tiếng. Tiểu tử này thẳng thắn quá đi. Cô chỉ thuận miệng hỏi, cũng không nhất định phải tra rõ, im lặng một lát liền nói:
- Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, cậu đi với tôi chứ?
Hắc Tử khẽ giật mình, sau đó vui vẻ gật đầu:
- Được, chị chờ em một chút, để em mang theo cung và tên.
Nói xong, liền như cơn gió lốc xông vào phòng, khi trở ra lưng đã đeo một cây cung lớn cùng với mười mũi tên bằng trúc, bên hông còn cắm một con dao đốn củi thật bén.
- Tại sao lại phải mang theo những thứ này?
Lâm Toa Toa có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ đúng như lời Lâm Phỉ Phỉ nói, trong rừng có dã thú qua lại sao?
- Chị không cần sợ, em chỉ là phòng ngừa vạn nhất thôi. Đàn ông trên núi, khi ra ngoài thường hay mang theo những thứ này. Trên dưới một trăm năm qua, đã thành thói quen rồi.
Hắc Tử chất phác đáp.
Lúc này, động tĩnh trong phòng Triệu Dã Thành lại càng dâng cao.
- A... A, anh Triệu, anh đúng là mãnh liệt. Từ Nhi... Từ Nhi rất thích.
Tiếng rên phệ cốt tiêu hồn của Lưu Từ Nhi một lần nữa truyền đến.
Sắc mặt Lâm Toa Toa trắng nhợt, cô cắn chặt môi dưới, không còn tâm trạng nói chuyện với Hắc Tử, chạy thẳng vào khu rừng phía sau. Cô muốn đi xa một chút, như vậy sẽ không cần nghe nữa. Cô không thích nghe, thật sự không thích nghe.
- Chị ơi, chạy chậm một chút. Coi chừng cục đá bên dưới.
Hắc Tử vội vàng đuổi theo. Nghe tiếng rên rỉ của Lưu Từ Nhi truyền đến sau lưng, hai má cậu ta không khỏi đỏ bừng, toàn thân nóng rực. Cậu không rõ tại sao mình lại có phản ứng như vậy.