Một Đêm Thành Hoan

Chương 59: Liếc mắt đưa tình

Chương 59: Liếc mắt đưa tình

Tuy Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa không nói cho anh biết, nhưng là người thông minh, có một số việc chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy rõ. Tất nhiên anh đã biết mối quan hệ đặc biệt giữa Lâm Toa Toa và Triệu Dã Thành.
Anh cũng hiểu rõ vì sao hôm đó Lâm Toa Toa biết người anh thích thật ra là Lâm Phỉ Phỉ, cô chẳng những không tức giận, không oán hận, ngược lại còn tâm bình khí hòa chia tay với anh. Thì ra lúc đó mối quan hệ giữa cô và Triệu Dã Thành đã tốt hơn. Cho nên mới không quan tâm tới việc anh ra đi như vậy.
Nghĩ thấu, trong lòng Hàn Phong cũng không còn hận Lâm Toa Toa, ngược lại còn có chút đồng tình với cô. Có lẽ cái gọi là không yêu thì không hận. Chỉ có yêu thật sâu mới hận thật nhiều.
Lâm Phỉ Phỉ bật cười khi nghe Hàn Phong đọc câu thơ đó, bàn tay trắng nõn khẽ đập lên vai Hàn Phong, cười nói:
- Người ta là đôi lứa thề nguyền sống chết, đến miệng của anh lại đổi thành chết cũng chấp nhất.
Ai ngờ, Hàn Phong đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng như sao, nghiêm túc nhìn Lâm Phỉ Phỉ:
- Nếu em thích đôi lứa thề nguyền sống chết, anh có thể làm được điều đó vì em.
Lâm Phỉ Phỉ giật mình. Vốn cô đang được Hàn Phong cõng trên lưng, một cái nghiêng đầu này, gương mặt anh tuấn liền gần trong gang tấc. Hơi thở ấm áp phả vào mặt của cô, khiến Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy ngứa ngáy, đặc biệt là ánh mắt trìu mến ân cần của anh, giống như muốn hút cô vào trong. Lâm Phỉ Phỉ bỗng dưng có cảm giác muốn chặn đường cướp của.
- Hàn Phong, anh…em…
Lâm Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Hàn Phong, trong lòng bối rồi, đúng là không biết nói câu gì vào lúc này.
Chẳng lẽ Hàn Phong thật sự thích cô?
Nhìn vẻ mặt bối rối của Lâm Phỉ Phỉ, Hàn Phong mỉm cười, nói:
- Nói đùa thôi, đừng nói em tưởng là thật nhé.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong không khỏi thở phào, sau đó tức giận đánh cho Hàn Phong một cái, trách mắng:
- Nào có chuyện đùa như anh chứ? Lần sau còn đùa như vậy, em giận thật đấy.
Hàn Phong quay đầu sang chỗ khác, cười nhưng không nói, gương mặt có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ “Anh đâu có nói đùa. Đây là tiếng lòng của anh mấy năm qua, chỉ là em không nhìn thấy mà thôi”.
Tuy đã hạ quyết tâm theo đuổi Lâm Phỉ Phỉ, nhưng Hàn Phong sợ sẽ dọa Lâm Phỉ Phỉ chạy mất. Đến lúc đó ngay cả bạn bình thường cũng không còn được. Cho nên, anh chỉ có thể giống như bây giờ, đi từng bước một, nửa thật nửa giả biểu đạt tình cảm của mình, sau đó sẽ tìm thời cơ thích hợp nhất để thổ lộ.
Ở phía trước, tuy Triệu Dã Thành đang ôm Lâm Phỉ Phỉ, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến Hàn Phong và Lâm Phỉ Phỉ. Cảnh tượng Lâm Phỉ Phỉ nói chuyện với Hàn Phong đã trở thành cảnh tượng liếc mắt đưa tình giữa hai người, lập tức cơn ghen lại bùng cháy lên, y vô cùng phẫn uất.
Nhớ cái lần Lâm Phỉ Phỉ nhảy từ trên xe xuống, y cũng không dám làm gì quá mức, càng kiềm chế lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Mọi người đi khoảng bốn chục phút, cuối cùng cũng đến được mục tiêu, một hồ nước thâm u với hàng cây rậm rạp xung quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy đàn kỳ nhông đầu màu đen đang đùa giỡn bên trong hiện ra trước mắt. Trên một cây đại thụ bên bờ sông còn xây dựng một căn nhà gỗ nhỏ, trong nhà còn có hai người đàn ông tay cầm súng, cảnh giác chú ý xung quanh.
Thôn trưởng Lưu Đại Hải hớn hở giới thiệu với Triệu Dã Thành:
- Ông chủ Triệu, đầm Tây Hàng này là một trong những khu vực nuôi kỳ nhông của thôn Oa Oa chúng tôi. Hai người đàn ông trong căn nhà gỗ phía trên kia là bảo vệ chúng tôi phái đến canh giữ, thay phiên nhau trông coi ngày và đêm. Người nào cũng là tay súng cừ khôi. Cho nên, nuôi kỳ nhông ở chỗ này rất an toàn.
Triệu Dã Thành gật đầu:
- Đầm giống như Tây Hàng này có bao nhiêu cái?
- Có ba hồ lớn, năm hồ nhỏ, cộng lại là tám cái.
Lưu Đại Hải trả lời một cách chi tiết.
Triệu Dã Thành lại gật đầu, hỏi thêm mấy vấn đề quan trọng, Lưu Đại Hải đều rành rọt giải đáp. Hai người nói đại khái khoảng nửa giờ, lúc này mới tạm dừng lại.
Cuối cùng Triệu Dã Thành quyết định, mua hết phạm vi trăm dặm thôn Oa Oa. Từ nay về sau không cho phép người ngoài ra vào, ngoại trừ thôn dân sinh sống bên trong thôn Oa Oa. Sau khi trở về thành phố, Triệu Dã Thành sẽ phái thêm người đến canh giữ, bảo vệ đầm, đảm bảo đám kỳ nhông không bị ai trộm đi.
Khi Triệu Dã Thành và Lưu Đại Hải nói chuyện với nhau, Hàn Phong vẫn cõng Lâm Phỉ Phỉ ở bên bờ đầm xem kỳ nhông. Nhìn rất lâu cũng không nghe thấy tiếng kỳ nhông kêu to, Lâm Phỉ Phỉ không khỏi có chút thất vọng.
Triệu Dã Thành thấy Hàn Phong vẫn cứ cõng Lâm Phỉ Phỉ không chịu thả xuống, trong lòng tức giận vô cùng, muốn dẫn đội đi tham quan một hồ khác. Đã thích cõng như vậy, vậy thì cứ cõng đi, xem hắn có mệt chết không.
Ai ngờ, khi mọi người đang định xoay người đến địa điểm khác, trong bụi gai đột nhiên xuất hiện cặp mắt màu xanh u. Sau đó, một đám sói cao hơn một mét từ bốn phương tám hướng bao vây mọi người lại.
- Sói hoang…một bầy…
Thôn trưởng Lưu Đại Hải nhìn trận thế trước mặt, bị dọa đến muốn ngất đi.
Ông ta sống ở thôn Oa Oa này mấy chục năm rồi. Tuy nghe người ta nói trong núi có đàn sói đang sinh sống, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa nhìn thấy qua.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất