Một Đêm Thành Hoan

Chương 65: Vì anh sinh con

Chương 65: Vì anh sinh con

Vẻ mặt Sở Tây Hàng cũng ngơ ngác. Chẳng lẽ tên tiểu tử chết tiệt Mạc Tiểu Lâu không đi cứu Hàn Phong sao?
Lâm Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt của Sở Tây Hàng, liền hiểu rõ vấn đề. Nhất định là tại tên Mạc Tiểu Lâu kia rồi.
Cô lập tức nhờ những thôn dân tráng kiện, dựa theo địa chỉ mà mình đưa cho, đi cứu Hàn Phong.
Sau khi cứu Hàn Phong trở về, sắc trời đã tối. Hàn Phong ở trong sơn động một đêm, gió lạnh nhập vào cơ thể dẫn đến cảm mạo phát sốt. Lâm Phỉ Phỉ cảm thấy áy náy, suốt đêm ở cạnh giường cho anh dùng thuốc, lau mình hạ nhiệt, nửa bước không chịu rời khỏi.
Sở Tây Hàng ở một bên nhìn thấy, giấm chua bay đầy trời. Nhưng anh biết lần này là anh có lỗi, tất nhiên không dám nhiều lời.
Bị sói hoang tập kích, đa số đều bị thương nhẹ hoặc nặng, nhưng cũng may là không có người chết.
Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa có Hàn Phong và Hắc Tử bảo vệ, mặc dù kinh hãi nhưng cũng không bị thương.
Triệu Dã Thành bị sói hoang cắn bị thương cánh tay phải. Một mảng da thịt lớn bị xé đi, lộ ra xương trắng.
Bốn gã cận vệ của y vì không có kinh nghiệm sinh tồn trong núi, người nào cũng bị thương đến mức không rời giường được.
Những thôn dân khác cũng bị thương, không phải bị sói cắn thì cũng bị sói cào. Trong số đó, thôn trưởng Lưu Đại Hải là bị thương nặng nhất. Dù sao tuổi tác cũng đã lớn, phản ứng không đủ linh hoạt, ông ta bị một con sói hoang lôi mất một bên mắt.
Cũng may Triệu Dã Thành mang theo không ít thuốc tốt từ thành phố đến mới duy trì được cái mạng cho ông ta.
Nhìn Lưu Đại Hải chỉ còn nửa cái mạng nằm trên giường, trong lòng Tam mặt rỗ cảm thấy thống khoái vô cùng. Dám đưa Từ Nhi của tao cho gã đàn ông khác, lần này chính là báo ứng. Đáng đời! Tại sao con sói hoang kia không móc hết hai con mắt của mày luôn đi?
Nhưng vẻ mặt bên ngoài của Tam mặt rỗ lại rất bi thương, giống như Lưu Đại Hải là cha là mẹ của gã, ngày đêm hầu hạ không rời.
Lưu Từ Nhi nhìn thấy không khỏi cảm động, vốn bình thường không có sắc mặt tốt với Tam mặt rỗ, nay cũng bắt đầu gọi gã một tiếng anh Tam Ma, anh Tam Ma.
Tam mặt rỗ nghe xong, thiếu chút nữa muốn ngã xuống. Nếu không phải Triệu Dã Thành vẫn còn ở đó nên gã không tìm thấy cơ hội ra tay. Gã muốn ngay lập tức quăng cô gái mà gã thương thầm nhớ trộm ba năm trời này lên giường ngay. Muốn đến điên lên rồi.
Hàn Phong được Lâm Phỉ Phỉ chăm sóc cẩn thận cả một buổi tối, cộng thêm sức khỏe của anh vốn tốt, ngày hôm sau đã tỉnh lại.
Sau khi ăn xong bữa sáng, anh liền tạm biệt Lâm Phỉ Phỉ và Lâm Toa Toa, rời khỏi thôn Oa Oa.
Tuy Lâm Phỉ Phỉ chăm sóc anh cả một đêm, nhưng anh biết, sở dĩ cô làm như vậy không phải là vì cô thích anh, mà là vò cảm thấy áy náy trong lòng, áy náy vì sau khi được cứu đã bỏ anh trong sơn động cả một ngày.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của cô khi nhìn Sở Tây Hàng, còn hơn so với Hoắc Minh Lãng ngày đó, một khắc này, anh biết anh đã không còn cơ hội. Anh đã bỏ lỡ Lâm Phỉ Phỉ một lần nữa.
Ở lại chỉ càng khiến Lâm Phỉ Phỉ khó xử. Cho nên anh lựa chọn rời khỏi. Cho dù cô không yêu anh, anh vẫn hy vọng cô sẽ có được hạnh phúc.
Còn Triệu Dã Thành bởi vì bị thương, đành phải tạm ở lại thôn Oa Oa. Lâm Toa Toa tất nhiên cũng ở lại. Sở Tây Hàng muốn thể nghiệm cuộc sống trong núi, cho nên Lâm Phỉ Phỉ cũng ở lại.
Thời gian trong núi trôi qua rất nhẹ nhàng.
Hắc Tử thường xuyên mang Lâm Toa Toa, Lâm Phỉ Phỉ, Sở Tây Hàng lên núi hái rau dại, nấm, thảo dược, bắt các loại động vật hoang dại nhỏ như gà, thỏ....
Sở Tây Hàng đã từng tham gia quân đội, trải qua việc huấn luyện nghiêm khắc, tài nghệ bắn súng không thua gì Hắc Tử, chỉ là không quen địa hình, khiến Lâm Phỉ Phỉ không ít lần phải phàn nàn.
Hôm nay, bốn người lại lên núi một chuyến cho đến chạng vạng tối. Lâm Toa Toa đã hái đủ số thảo dược cần thiết cho Triệu Dã Thành, trong lòng tràn đầy vui sướng quay về thôn Oa Oa.
Lúc này, Triệu Dã Thành đang ung dung nằm trong phòng dưỡng thương. Lưu Từ Nhi bưng một thau nước ấm lớn đến, giúp y lau người.
Sau cái đêm điên cuồng với Triệu Dã Thành, Lưu Từ Nhi thật sự lưu luyến Triệu ca ca đến từ thành phố này, trong lòng quyết định sẽ sinh cho Triệu Dã Thành một đứa con.
Cô không dám hy vọng xa vời Triệu Dã Thành sẽ lấy mình. Bởi vì cô biết mình là người không có trình độ, lại sống trong núi, căn bản không xứng với Triệu Dã Thành. Cô chỉ cầu Triệu Dã Thành đến lúc đó nể tình đứa con mà không vứt bỏ cô, cô nguyện ý cả đời phục vụ y.
Hạ quyết tâm, nên khi Lưu Từ Nhi lau người cho Triệu Dã Thành, bàn tay nhỏ bé bắt đầu hoạt động.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất