Chương 69: Điên cuồng trên lưng ngựa (1)
Lâm Toa Toa nghe vậy thì sững sờ, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô biết đích thị là Hắc Tử đang nhớ đến chuyện lần trước. Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của cậu, cảm xúc phẫn nộ trong lòng Lâm Toa Toa chậm rãi tan biến. Như bị ma xui quỷ khiến, cô gật đầu nói:
- Được, chúng ta ra ngoài đi.
Hắc Tử nghe xong, lập tức cao hứng gật đầu thật mạnh, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Toa Toa chạy ra ngoài.
Lâm Toa Toa cũng không có ý giãy tay ra, tùy ý để bàn tay thô ráp của Hắc Tử bảo bọc bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ thấp giọng hỏi:
- Cậu muốn mang tôi đi đâu?
- Chị từ thành phố đến, có lẽ còn chưa quen cưỡi ngựa. Nhà của em có nuôi một con ngựa, em dạy chị cưỡi ngựa được không?
Nói xong, Hắc Tử kéo Lâm Toa Toa đến đằng sau nhà. Quả nhiên ở chỗ đó có cột một con hắc mã cao lớn.
- Con ngựa này cao thật! Tôi có thể sờ nó không?
Đúng là Lâm Toa Toa chưa từng cưỡi ngựa. Hơn nữa đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ngựa thật, lập tức cảm thấy hiếu kỳ.
- Đương nhiên là được rồi. Tính tình của nó rất tốt. Chẳng những chị có thể sờ mà còn có thể ngồi lên nó.
Hắc Tử ra hiệu bảo Lâm Toa Toa đạp lên yên ngựa, sau đó đỡ lấy eo cô, dùng sức đẩy lên, để cô ngồi cẩn thận trên lưng ngựa.
Sau đó, cậu xoay người nhảy lên. Chỉ là yên ngựa không được rộng lắm. Hắc Tử không còn cách nào khác, phải ngồi sát Lâm Toa Toa, lồng ngực rắn chắc kề sát sau lưng cô.
Lâm Toa Toa hơi giật mình, vội vàng nhích lên phía trước, không dám quá mức thân mật với Hắc Tử.
Hắc Tử cũng không dám đa tưởng. Cậu thực lòng chỉ muốn mang Lâm Toa Toa đi dạo, muốn cô quên đi phiền muộn trước mắt mà thôi:
- Chị giữ chặt nhé. Hây!
Ban đêm, con ngựa chạy như điên, cuồng phong gào thét. Mái tóc dài của Lâm Toa Toa bị gió thổi bay, quấn trên mặt Hắc Tử, mang đến cảm giác ngưa ngứa.
- Haha, nhanh quá! Có thể nhanh thêm nữa hay không?
Lần đầu tiên cưỡi ngựa, Lâm Toa Toa hưng phấn vô cùng, nhịn không được bật cười khanh khách.
Người chưa từng cưỡi ngựa, chưa từng thể nghiệm cảm giác nhanh như điện chớp sẽ không bao giờ hiểu được ý nghĩa của sự tiêu sái.
- Đương nhiên là có thể nhanh hơn nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên chị cưỡi ngựa. Em sợ nhanh quá, mông chị sẽ đau.
Hắc Tử lớn tiếng hô lên sau lưng Lâm Toa Toa. Gió lớn quá, cậu không thể không nói lớn.
- Tôi không sợ, nhanh hơn nữa đi.
Lâm Toa Toa nào chịu nghe cậu nói. Cảm giác ngồi trên lưng ngựa bay đi thật sự quá mỹ diệu.
Hắc Tử bất đắc dĩ hét to một tiếng, con ngựa một lần nữa gia tốc. Cuồng phong rít gào vào mặt, thổi tung quần áo của cậu và Lâm Toa Toa.
- A, nhanh quá đi.
Lâm Toa Toa nhất thời sợ hãi, hai mắt nhắm nghiền, bất chấp giữ khoảng cách với Hắc Tử nữa, cố gắng dựa sát vào cậu.
Cô không biết với tư thế ngồi này, Hắc Tử chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy “phong cảnh” đằng trước ngực của cô. Hôm nay Lâm Toa Toa mặc một bộ quần áo thể thao, cổ áo không thấp nhưng bởi vì chạy quá nhanh, xóc nảy nhiều, cộng thêm size 36D đẫy đà, khiến hai bên kịch liệt lay động.
Hạ thân Hắc Tử co rút, cột trụ lại trùng thiên, vội vàng dời mắt không dám nhìn nữa.
Nhưng cơ thể của cậu đã có sự biến hóa. Cây cột kia lập tức đâm thẳng vào Lâm Toa Toa đằng trước.
Lâm Toa Toa là người từng trải, tất nhiên biết đó là chuyện gì, càng nhắm chặt mắt không dám mở.
Chỉ một lát, Hắc Tử bắt đầu giảm tốc độ, cuối cùng để cho con ngựa thong thả tản bộ dưới ánh trăng.
- Tại sao lại không chạy nữa?
Lâm Toa Toa chậm rãi mở mắt ra, nhìn Hắc Tử ở đằng sau.
- Chị, em…
Khuôn mặt Hắc Tử đỏ bừng nhìn Lâm Toa Toa, do dự thật lâu mới lên tiếng:
- Em có thể…thân mật với chị như lần trước không?
Lâm Toa Toa khẽ giật mình, tim nhảy dựng lên, lại ma xui quỷ khiến gật đầu lần nữa.
- Chị…
Hắc Tử thấy Lâm Toa Toa đồng ý, liền cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Lâm Toa Toa, hai bàn tay thô ráp nắm chặt hai ngọn núi trước ngực. Một cảm giác mềm mại truyền đến khiến máu huyết Hắc Tử càng thêm sôi trào.
- Hắc Tử….
Lâm Toa Toa thấy Hắc Tử chủ động và điêu luyện như thế, kinh ngạc thốt lên. Cô không biết rằng, có một số việc, đàn ông không cần dạy cũng có thể tự làm và làm rất tốt.
- Chị, chúng ta như ngày đó, được không?
Hắc Tử trượt từ đôi môi Lâm Toa Toa xuống đến xương quai xanh, cuối cùng kéo áo Lâm Toa Toa lên, ngậm lấy nụ hoa một bên.
- Ưm…
Lâm Toa Toa nhịn không được rên khẽ, ngầm đồng ý. Cô biết lúc này mình có thể cự tuyệt Hắc Tử, nhưng cô không làm. Cô nghĩ mình đã bị nhu tình của Hắc Tử lay động, không liên quan đến lý do lần trước.