Chương 70: Điên cuồng trên lưng ngựa (2)
Thấy Lâm Toa Toa không cự tuyệt, lá gan của Hắc Tử càng lớn thêm nữa, một tay cậu ôm Lâm Toa Toa lên, giang chân ngồi đối mặt với cậu. Cả hai người mắt đối mắt, cùng phát ra tiếng rên sung sướng.
- Chị, chị nằm trên lưng ngựa nhé. Như vậy, chị sẽ không quá mệt.
Hắc Tử để cho Lâm Toa Toa nằm ngửa trên lưng ngựa, còn eo của cậu thì theo sự chuyển động của con ngựa mà lay động theo.
- Hắc Tử…
Hai tay Lâm Toa Toa gối đầu nằm trên lưng ngựa, ánh mắt mơ màng nhìn ánh trăng và vì sao trên trời, cảm nhận được sự ra vào của Hắc Tử bên trong cơ thể cô. Lúc này đúng thật là an nhàn, mỹ diệu.
Nhìn nụ cười trên mặt Lâm Toa Toa, Hắc Tử cũng mỉm cười vui vẻ, khoác hai chân thon dài của cô lên vai cậu, thoáng tách rộng ra, để có thể dung hợp lẫn nhau sâu hơn.
- Chị, có muốn “chạy trốn” như lần trước không?
Lâm Toa Toa sững sờ, lập tức nhớ đến cảnh tượng Hắc Tử ôm cô chạy trốn lần trước, hai má ửng đỏ, nói:
- Tùy cậu thôi. Lần này chị nghe cậu hết.
Hắc Tử nghe xong, vui vẻ ôm chặt lấy Lâm Toa Toa, dán sát vào lồng ngực của cậu:
- Em muốn bắt đầu chạy trốn.
Nói xong, chân cậu kẹp bụng ngựa hét to một tiếng. Con ngựa lập tức chổng vó, như tia chớp lao về phía trước.
- A.
Lâm Toa Toa kinh hãi hét lên một tiếng, hai tay ôm chặt lấy cổ Hắc Tử, hai chân quấn lấy eo cậu. Bởi vì ngựa chạy vô cùng xóc nảy, cảm giác lần này còn muốn kích thích hơn lần trước.
- Chị, chị có thích như thế này không?
Hắc Tử một tay cầm cương ngựa, một tay ôm lấy cặp mông trắng bóc của Lâm Toa Toa, lớn tiếng hỏi.
- Ưm, thích…thích…
Lâm Toa Toa bị kiểu xóc nảy kịch liệt này kích thích tột độ, liên tục thở gấp.
- Chị ở lại làm bà nương tôi nhé.
Hắc Tử vô cùng hưng phấn, nhất thời bật ra suy nghĩ trong lòng.
Người trên núi đều gọi vợ là bà nương.
Lâm Toa Toa vốn đang phiêu diêu, nghe câu này thoáng thanh tỉnh lại, mở mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Hắc Tử, cô há miệng, rất lâu không nói được một chữ.
Hắc Tử đột nhiên cảm thấy sợ trước phản ứng và biểu hiện của Lâm Toa Toa, cậu vội vàng cười nói:
- Chị, em chỉ nói đùa thôi. Con ngựa bắt đầu tăng tốc đấy.
Lâm Toa Toa nghe cậu nói xong, trong lòng thở phào một hơi, nhưng lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Nhưng tốc độ ngựa phi nhanh như chớp khiến cho cô không còn tâm tư suy nghĩ chuyện này nữa. Một đêm nay, cô một lần nữa triền miên trong điên cuồng với Hắc Tử.
Mấy ngày kế tiếp, cứ đêm xuống, Hắc Tử lại mang Lâm Toa Toa đi cưỡi ngựa. Lâm Toa Toa không thể không thừa nhận, cô đã nghiện cái cảm giác điên cuồng trên lưng ngựa với Hắc Tử. Miệng thì muốn từ chối, nhưng hai chân đã không tự chủ được mà đi theo Hắc Tử.
Cứ thế một tuần trôi qua. Thương thế của Triệu Dã Thành cũng đã tốt hơn. Hôm nay y bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị buổi chiều rời khỏi thôn Oa Oa. Lâm Toa Toa tất nhiên là phải theo về cùng.
Sau khi Hắc Tử biết rõ, cả người giống như tiến vào hầm băng vạn năm, lạnh từ đầu đến chân. Mặc dù cậu đã chuẩn bị tâm lý Lâm Toa Toa sẽ rời đi, nhưng khi nó đến, quả thật cậu không chịu được.
Còn chưa đợi đến trời tối, thừa dịp mọi người đang thu dọn đồ đạc, Hắc Tử kéo Lâm Toa Toa ra ngoài. Hai người cưỡi ngựa chạy về phía sau thôn.
Đã có kinh nghiệm của mấy ngày trước, Hắc Tử đi vào từ phía sau Lâm Toa Toa, sau đó dùng một tấm áo choàng lớn phủ dưới thân hai người, che lấp chỗ kết hợp.
- Hắc Tử, không được đâu. Bây giờ là ban ngày…
Lâm Toa Toa hơi e ngại, giãy dụa muốn thoát ra ngoài.
- Chị, cứ để như vậy đi, để cho em được ở trong chị một lần nữa. Chiều nay chị đi rồi. Em…em không nỡ xa chị.
Hắc Tử ôm Lâm Toa Toa từ phía sau, vùi đầu vào trong cổ cô, hai giọt nước mắt nóng rực rơi xuống da thịt.
Tình cảm của Hắc Tử làm Lâm Toa Toa cảm động, trong núi cũng ít người qua lại, cô mềm lòng trở tay vuốt ve gương mặt ngăm đen của Hắc Tử, ôn nhu nói:
- Được, để chị điên cuồng với cậu thêm lần nữa.
Hai người không biết, lúc này Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng đang hái rau dại và nấm trong núi lớn.