Một Đêm Thành Hoan

Chương 71: Bị bắt gặp (1)

Chương 71: Bị bắt gặp (1)

Lâm Phỉ Phỉ đã quyết định không làm việc ở Tập đoàn Triệu thị nữa, tất nhiên cũng không cần phối hợp với Triệu Dã Thành rời khỏi thôn Oa Oa cùng một lúc. Cộng thêm việc Sở Tây Hàng đang muốn ở lại thôn chơi thêm hai ngày nữa. Vì vậy hai người tay trong tay vào núi hái nấm.
Hôm nay, Lâm Phỉ Phỉ mặc một chiếc áo màu vàng nhạt cùng chiếc váy in hoa dài màu hồng nhạt, cả người toát ra hơi thở tươi mát. Cô lại đi lại giữa núi rừng tạo nên cảnh tượng vô cùng động lòng người.
Đặc biệt khi cô cúi người ngắt một cây nấm trên mặt đất, cái eo khẽ cong lại, mông nhếch lên, khiến Sở Tây Hàng đi bên cạnh huyết dịch sôi trào.
- Bảo bối, phải làm sao bây giờ? Anh càng lúc càng thấy bảo bối của anh xinh đẹp nhất thế gian.
Thừa dịp Lâm Phỉ Phỉ không chú ý, hai tay Sở Tây Hàng ôm chầm lấy Lâm Phỉ Phỉ từ phía sau, khẽ cắn vành tai đáng yêu của cô, thổi nhẹ khí vào.
- A, anh xấu quá, làm em giật mình.
Lâm Phỉ Phỉ đang nghiêm túc hái cây nấm trên mặt đất, đột nhiên bị Sở Tây Hàng ôm từ phía sau nên giật mình hoảng sợ. Cô xoay người đấm nhẹ vào lồng ngực Sở Tây Hàng, nhưng trong lòng lại ngọt như mật.
Cặp má trắng tinh ửng hồng e lệ của cô lại càng khiến Sở Tây Hàng không thể cầm lòng. Hai bàn tay đang ôm cô lập tức hoạt động.
- Đừng.
Lâm Phỉ Phỉ vội đẩy anh ra, thẹn thùng nói:
- Không nhìn chỗ này là chỗ nào à? Da mặt anh càng lúc càng dày rồi đấy.
Sở Tây Hàng lại không cho là đúng:
- Anh cảm thấy chỗ này cũng được. Xung quanh đều là cây, có ai đâu.
Nói xong anh lại ôm cổ Lâm Phỉ Phỉ, nịnh nọt:
- Bảo bối, có muốn thử ở đây một lần không? Ngày nào cũng ở trong phòng, không có tư vị gì cả. Thôi nào, thử một lần nhé?
Trong lúc nói chuyện, tay phải anh đã nhẹ nhàng xoa nắn bộ ngực của Lâm Phỉ Phỉ.
- Không muốn, không được.
Lâm Phỉ Phỉ vừa thẹn vừa vội. Muốn cô ở trên núi làm mấy chuyện này, cô thật sự làm không được.
Nhưng Sở Tây Hàng lại ôm chặt cô không bỏ, lại còn đặt eo của cô giữa hai chân của anh, chà qua chà lại. Lâm Phỉ Phỉ muốn tránh cũng không được, dứt khoát cắn vào cánh tay Sở Tây Hàng một cái.
- Ui cha.
Sở Tây Hàng đau đớn, bàn tay ôm Lâm Phỉ Phỉ không tự chủ được nới lỏng ra. Lâm Phỉ Phỉ vội thoát ra khỏi ngực của anh, sau đó vén váy chạy về phía trước.
- Này, em chạy chậm thôi, coi chừng cục đá dưới chân.
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ chạy trốn nhanh như vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ cô ngã bị thương.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong liền xoay người làm mặt quỷ, cười khanh khách một tiếng rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Sở Tây Hàng vội vàng đuổi theo. Anh là đàn ông, chân dài vai rộng, lại từng là quân nhân huấn luyện nghiêm khắc. Một khi đã thi chạy, Lâm Phỉ Phỉ làm sao có thể là đối thủ của anh được?
Chưa đầy hai phút cô đã bị anh bắt lại trong ngực.
Hai người đang ôm nhau đùa giỡn, đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, liền quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Toa Toa và Hắc Tử đang cưỡi một con ngựa chạy từ dưới núi lên.
- Ồ, là Toa Toa và Hắc Tử.
Lâm Phỉ Phỉ cao hứng nhìn quanh, sau đó vung tay lên, định chào hỏi Lâm Toa Toa và Hắc Tử sắp chạy qua chỗ cô.
Nhưng Sở Tây Hàng lại chặn miệng Lâm Phỉ Phỉ lại, cười ranh mãnh:
- Không thấy người ta đang làm chuyện tốt sao? Lúc này em quấy rầy người ta là không được.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt bí hiểm của Sở Tây Hàng ngơ ngơ ngác ngác:
- Làm chuyện gì tốt? Hai người bọn họ chỉ cưỡi ngựa chung thôi mà, chắc là Hắc Tử đang dạy Lâm Toa Toa cưỡi ngựa.
- Em đúng là khờ.
Sở Tây Hàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ vào mũi Lâm Phỉ Phỉ, sau đó chỉ vào Lâm Toa Toa và Hắc Tử càng lúc càng gần nói:
- Em xem, tư thế hai người bọn họ gần như vậy, rõ ràng là tư thế đang yêu.
Lâm Phỉ Phỉ nghe vậy thì giật mình đứng sững lại. Cô lập tức cau mày, phát cho Sở Tây Hàng một phát, tức giận nói:
- Tây Hàng, sao anh lại nói Toa Toa như vậy? Người cô ấy thích là Triệu Dã Thành, làm sao có thể làm chuyện đó với Hắc Tử? Em không cho phép anh bôi nhọ Toa Toa như vậy.
Sở Tây Hàng lại nói:
- Nếu em không tin, hãy nhìn biểu hiện của Lâm Toa Toa đi, mặt đỏ, mắt nhắm hờ, môi nhếch lên, vẻ mặt hưởng thụ. Hơn nữa, nếu giữa bọn họ không có gì, tại sao lại dùng cái áo choàng che kín mình không một khe hở như thế? Bảo bối, em phải tin vào chỉ số thông minh của anh chứ? Suy đoán của anh tuyệt đối đúng.
Lâm Phỉ Phỉ vẫn không dám tin, cô lắc đầu nói:
- Không đâu. Toa Toa rất thích Triệu Dã Thành, cô ấy không có khả năng… không có khả năng… với Hắc Tử kia.
Nhưng tiếng nói của cô càng lúc càng nhỏ, bởi vì theo như lời của Sở Tây Hàng, biểu hiện của Lâm Toa Toa đã nói rõ sự thật.
- Em không tin đúng không? Vậy để anh gọi bọn họ lại, hỏi là biết anh nói có đúng hay không.
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ chết cũng không chịu tin, không khỏi có chút tức giận, cũng không đợi Lâm Phỉ Phỉ kịp phản ứng, một tay giơ lên vẫy Lâm Phỉ Phỉ và Hắc Tử đang chạy đến, la lớn:
- Này, Lâm Toa Toa, Hắc Tử, các người đang làm gì đó?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất