Một Đêm Thành Hoan

Chương 72: Bị bắt gặp (2)

Chương 72: Bị bắt gặp (2)

Lâm Phỉ Phỉ có muốn ngăn cũng không còn kịp, Sở Tây Hàng đã hô lên rồi.
Đang đắm chìm trong thế giới vong ngã, Lâm Toa Toa và Hắc Tử nghe có tiếng người đang gọi mình, lập tức sắc mặt thay đổi, ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, liền nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ đang đứng cùng Sở Tây Hàng trên đỉnh núi.
- Hắc Tử, làm sao bây giờ? Mau rút ra đi.
Sắc mặt Lâm Toa Toa thoáng cái trở nên tái nhợt, cơ thể uốn éo muốn Hắc Tử rời khỏi người cô.
Hắc Tử vội kéo lưng áo Lâm Toa Toa lại, xấu hổ nói:
- Chị, không kịp nữa rồi. Đừng nhúc nhích, chị càng nhúc nhích càng khiến bọn họ dễ nhìn ra. Chị cứ làm như không có việc gì.
Sau đó cậu kẹp mạnh bụng ngựa, một lần nữa tăng tốc, đồng thời hô to với Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng:
- Tôi đang dạy chị Toa Toa cưỡi ngựa, con ngựa đang chạy nhanh, không dừng lại được. Chúng tôi xin phép đi trước.
Nói xong, cả người lẫn ngựa đã chạy ngang qua người Sở Tây Hàng và Lâm Phỉ Phỉ.
Lâm Toa Toa cúi thấp đầu không dám nhìn Lâm Phỉ Phỉ. Khi con ngựa đi ngang Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng, mặt của cô đỏ đến mức muốn nhỏ máu. Dùng tư thế này mà đi ngang qua người bạn tốt nhất của mình, cô thật muốn chết quách cho rồi.
Nhìn Lâm Toa Toa và Hắc Tử cứ như vậy mà đi ngang qua mình, Lâm Phỉ Phỉ trừng mắt liếc Sở Tây Hàng một cái rồi quay người đi vào trong núi.
- Bảo bối, làm sao vậy? Tại sao em lại giận ngược anh thế?
Sở Tây Hàng chột dạ, vội vàng đuổi theo.
Lâm Phỉ Phỉ dừng lại, vẻ mặt giận dữ nói:
- Tây Hàng, em nói cho anh biết, cho dù Toa Toa và Hắc Tử có chuyện gì, anh cũng đừng cố tình phá rối như thế? Anh làm vậy khiến Toa Toa thẹn lắm, biết không? Cô ấy là bạn của em. Cô ấy mất mặt chính là em mất mặt. Chuyện anh làm vừa nãy chính là làm nhục Toa Toa, cũng chính là làm nhục em. Bây giờ, em ghét anh lắm, đồ chết bầm.
Sở Tây Hàng nghe xong, cảm thấy vấn đề đã bị đẩy đến mức nghiêm trọng, vội vàng ôm Lâm Phỉ Phỉ, vội nói:
- Bảo bối, bảo bối, em đừng như vậy nữa. Anh biết là anh sai rồi. Anh chỉ đùa một chút.
- Nào có chuyện đùa như vậy chứ? Anh làm như thế là không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Em không muốn anh ôm, thả em ra.
Lần này là Lâm Phỉ Phỉ giận thật.
Sở Tây Hàng chưa từng nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ vốn lúc nào cũng dịu dàng lại phát hỏa với mình như thế. Trước đây, chỉ cần anh ôm cô, dỗ ngọt vài câu, cô lập tức sẽ như con mèo nhỏ nhu thuận nép vào ngực. Nhưng lúc này, chẳng lẽ cô thật sự giận vì trò đùa của anh?
- Bảo bối, em tức giận vì Toa Toa à?
Sở Tây Hàng nghĩ lại, cảm thấy khả năng này rất lớn.
- Em…
Lâm Phỉ Phỉ há mồm định từ chối, nhưng lời đến miệng một lần nữa nuốt trở về. Đúng vậy, kỳ thật thì Sở Tây Hàng cũng không làm chuyện gì quá đáng. Cô giận anh như vậy, thì ra là vì Lâm Toa Toa.
Nghĩ đến cảnh tượng Lâm Toa Toa và Hắc Tử dán chặt trên lưng ngựa, Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên không còn hơi sức để tranh luận với Sở Tây Hàng nữa, bối rối nói:
- Tại sao Toa Toa lại trở nên như vậy? Trước kia cô ấy không như thế. Khi còn đi học, cô ấy qua lại với Hàn Phong. Về sau, cô ấy yêu Triệu Dã Thành, hôm nay lại cùng với Hắc Tử. Cô ấy…
Sở Tây Hàng nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Phỉ Phỉ, nói khẽ:
- Xã hội này phức tạp hơn so với em nghĩ nhiều. Có người gần bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng có người gần mực thì đen. Lâm Toa Toa không phải là cô gái xấu, chỉ là cô ấy có chút bất cần.
Em nói cô ấy yêu Hàn Phong, anh thấy đây cũng chỉ là bề ngoài. Chỉ sợ trong lòng Hàn Phong cho đến bây giờ cũng chưa bao giờ yêu Lâm Toa Toa. Còn Triệu Dã Thành, người này lại càng thối nát hơn, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn đi chơi gái khắp nơi. Lâm Toa Toa đi theo y chỉ có con đường chết.
Hôm nay, nếu cô ấy có mối quan hệ tốt với Hắc Tử, anh ngược lại cảm thấy không có gì là không được. Tuy Hắc Tử lớn lên trên núi, nhưng lại là người thuần hậu, chất phác, so với đàn ông thành phố thì đáng tin cậy hơn nhiều. Huống hồ cậu ta cũng khá đẹp trai. Cho nên, nếu em nghĩ cho Toa Toa, hãy khích lệ cô ấy đi theo Hắc Tử. Như vậy, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, nhướng mắt nhìn Sở Tây Hàng, sau đó bắt đầu suy nghĩ. Sở Tây Hàng nói không phải là không có lý, nhưng rồi cô lại lắc đầu:
- Muốn Toa Toa đi theo Hắc Tử? Không được đâu. Toa Toa luôn có lý tưởng và khát vọng của mình, cô ấy làm sao cam tâm sinh sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này với Hắc Tử chứ?
Sở Tây Hàng nhún vai:
- Nhân sinh vô thường, rất nhiều chuyện thường hay thay đổi trong nháy mắt. Nói không chừng có một ngày, Lâm Toa Toa sẽ nghĩ thông suốt. Được rồi, bảo bối, chúng ta đừng nói chuyện cô ấy nữa. Cô ấy có cuộc sống của cô ấy. Cho dù là ai cũng không cách nào làm thay cô ấy. Không phải em nói là muốn hái nấm sao? Tiếp tục đi.
Lâm Phỉ Phỉ nghe anh nhắc nhở, lúc này mới nhớ đến mục đích vào núi, liền cau mày gật đầu, sau đó bắt đầu tìm nấm trên mặt đất.
Sở Tây Hàng đi theo đằng sau cô. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng của Lâm Toa Toa va Hắc Tử trên lưng ngựa, máu huyết trong người lại càng dâng trào. Anh tưởng tượng đến việc có thể cùng với Lâm Phỉ Phỉ chơi trò kích thích như thế. Chỉ tiếc, Lâm Phỉ Phỉ là người bảo thủ đến tận xương tủy. Đây không phải là chuyện có thể thay đổi một sớm một chiều được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất