Một Đêm Thành Hoan

Chương 73: Chậm rãi thực hiện ý đồ

Chương 73: Chậm rãi thực hiện ý đồ

Khi Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng hái một rổ nấm và rau dại trở về thôn Oa Oa, Lâm Toa Toa đã theo Triệu Dã Thành và bốn gã cận vệ rời khỏi trước.
Lưu Từ Nhi đứng ngoài cổng thôn khóc như mưa. Còn Hắc Tử thì đứng thẳng, như một cây đại thụ, miệng không nói tiếng nào, mười ngón tay nắm chặt trong tay áo đến mức gân xanh nổi lên.
Không cần tìm người để hỏi, Lâm Phỉ Phỉ cũng hiểu được tình cảnh trước mắt.
Xem ra, Triệu Dã Thành căn bản chẳng động tâm với Lưu Từ Nhi. Nếu không cũng không rời khỏi thôn Oa Oa mà không mang Lưu Từ Nhi theo. Cho nên Lưu Từ Nhi mới ở chỗ này khóc đến chết đi sống lại.
Đó là việc mà bất kỳ cô gái nào cũng không chịu nổi. Thể xác và tinh thần đã trao hết cho người đàn ông kia. Kết quả, người ta nói không cần thì chính là không cần. Lưu Từ Nhi không khóc mới là lạ.
Về phần Hắc Tử, cậu ta cũng không muốn Lâm Toa Toa rời đi. Nhưng cậu là một người đàn ông, cậu không thể nào thể hiện nỗi đau bằng cách khóc rống lên như Lưu Từ Nhi. Lòng của cậu đau, rất đau, nhưng chỉ có thể chôn vùi dưới đáy lòng. Có một ngày sẽ quên hết, hoặc có một ngày nó sẽ càng đậm hơn, thậm chí còn bộc phát.
Chỉ còn Lâm Phỉ Phỉ và Sở Tây Hàng tiếp tục ở lại thôn Oa Oa thể nghiệm cuộc sống thiên nhiên hoang dã.
Từ khi Lâm Toa Toa đi rồi, cả người Hắc Tử cứ như quả cà nhúng nước, thoáng cái khô héo, cả ngày cứ dựa vào tảng đá ngoài cổng thôn, nhìn xa xăm về hướng thành phố A, từ sáng sớm cho đến tối muộn, rồi từ đêm cho đến sáng sớm. Ngoại trừ một ngày ba bữa cơm đúng giờ, cậu cơ hồ không rời vị trí kia.
Lâm Phỉ Phỉ đứng một bên nhìn mà cảm thấy đau lòng. Tên tiểu tử này thật sự không tồi, chỉ tiếc là xuất thân không tốt.
- Bảo bối, em nhìn cái gì vậy?
Lúc này, Sở Tây Hàng vác súng từ trong nhà bước ra, nhẹ nhàng ôm Lâm Phỉ Phỉ từ phía sau.
- Nhìn Hắc Tử.
Lâm Phỉ Phỉ nói.
Sở Tây Hàng cau mày, quay gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Phỉ Phỉ lại đối diện với mình, giọng điệu bất mãn:
- Cậu ta đẹp trai hơn anh sao?
Lâm Phỉ Phỉ mỉm cười, cố ý nói:
- Đương nhiên.
Sở Tây Hàng nghe xong, lập tức hét lớn:
- Cậu ta đẹp trai hơn anh? Này, mắt em có phải có vấn đề rồi hay không? Em xem, cậu ta đen như than, đẹp trai hơn anh à? Đang nói đùa gì thế?
Từ trước đến nay, Sở Tây Hàng rất tự tin về dung mạo của mình. Thân cao 1m8, làn da màu mật ong, gương mặt như họa, thanh nhã tuấn dật, tuyệt đối là cực phẩm soái ca.
Lâm Phỉ Phỉ thấy Sở Tây Hàng chê bai Hắc Tử như vậy, lập tức cong miệng cãi lại:
- Da của Hắc Tử đen là vì cậu ấy phải thường xuyên làm việc dưới ánh nắng mặt trời. Không chừng da của người ta còn trắng hơn cả anh đấy. Hơn nữa, dáng dấp của cậu ấy cũng đâu thua anh bao nhiêu, lại còn cao hơn cả anh. Quan trọng nhất, người ta mới 17, còn trẻ hơn anh những tám tuổi.
- Em…ý của em là chê anh già?
Sở Tây Hàng lập tức tức giận. Điều đàn ông không thích nhất là người phụ nữ của mình khen ngợi người đàn ông khác ưu tú. Nhưng Lâm Phỉ Phỉ vẫn cười vui vẻ, căn bản không biết cô đã làm tổn thương lòng tự trọng của một người đàn ông. Sở Tây Hàng cuối cùng chỉ hừ một tiếng, sau đó vác súng đi thẳng vào khu rừng đằng sau.
Bây giờ, mỗi ngày vào rừng hái rau dại, nấu món ăn dân dã đã trở thành bài tập cho Sở Tây Hàng và Lâm Phỉ Phỉ.
Thấy Sở Tây Hàng quay đầu không tranh luận với mình nữa, Lâm Phỉ Phỉ mới ý thức được vừa rồi cô hơi quá, liền vội vàng đuổi theo Sở Tây Hàng, giải thích:
- Tây Hàng, em không có nói anh già. Ai nói anh già chứ? Năm nay anh mới có 25 tuổi thôi mà, vẫn còn rất trẻ.
Mặt Sở Tây Hàng vẫn lạnh như tiền, đi thẳng về phía trước.
- Tây Hàng, em nói đùa mà. Anh không giận em chứ?
Lâm Phỉ Phỉ sốt ruột, kéo cánh tay Sở Tây Hàng lay động một hồi.
Sở Tây Hàng tiếp tục đi thẳng về phía trước, cũng không gạt tay Lâm Phỉ Phỉ nhưng cũng không cầm tay cô.
Lâm Phỉ Phỉ bị thái độ đó dọa sợ, thoáng cái nước mắt tràn ra, nức nở:
- Tây Hàng, em chỉ là tùy tiện nói thôi mà. Trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đàn ông tốt nhất. Thật đấy.
Nghe xong, lúc này Sở Tây Hàng mới dừng bước, nhướng mắt nhìn Lâm Phỉ Phỉ, thản nhiên nói:
- Muốn anh không giận? Cũng dễ thôi, đợi lát nữa, chuyện gì em cũng phải nghe anh.
- Được, anh nói đi, muốn em làm gì, em nhất định sẽ làm được.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, lập tức thả tay Sở Tây Hàng ra, cao hứng như đứa bé.
- Là em nói đấy nhé, chút nữa đừng đổi ý. Bằng không, anh lại càng giận.
Sở Tây Hàng nghiêm túc nói.
- Tuyệt không đổi ý.
Lâm Phỉ Phỉ dùng sức gật đầu.
- Được, đi theo anh.
Sở Tây Hàng dùng một tay dắt Lâm Phỉ Phỉ đi thẳng vào trong núi. Khi quay lưng về phía Lâm Phỉ Phỉ, khóe miệng anh nhướng lên vì âm mưu đã thực hiện được. Xem ra, hôm nay anh đã có thể thỏa mãn tâm nguyện rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất