Một Đêm Thành Hoan

Chương 74: Bảo bối đừng sợ

Chương 74: Bảo bối đừng sợ

Sở Tây Hàng kéo Lâm Phỉ Phỉ vào sâu trong rừng, đến chỗ không có bóng người, bốn phía chỉ có cây cối rậm rạp.
- Tây Hàng, rốt cuộc là anh muốn dẫn em đi đâu?
Lâm Phỉ Phỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Sở Tây Hàng, không nghi ngờ gì.
- Chính là ở chỗ này.
Sở Tây Hàng dừng lại bên cạnh một gốc cây.
- Chỗ này là sao?
Lâm Phỉ Phỉ có chút không hiểu.
Sở Tây Hàng ôm chầm Lâm Phỉ Phỉ từ phía sau, thổi hơi vào cổ cô:
- Chúng ta... ở chỗ này.
- Cái gì?
Lâm Phỉ Phỉ vẫn chưa hiểu ra.
- Là, bảo bối, anh muốn yêu em ở chỗ này.
Sở Tây Hàng nói xong, bàn tay đã luồn vào trong cổ áo Lâm Phỉ Phỉ, xoa nắn xuân quang bên trong.
- A!
Lâm Phỉ Phỉ giật mình sợ hãi, vội đè chặt cái tay không an phận của Sở Tây Hàng lại, khuôn mặt đỏ bừng:
- Tây Hàng, nơi này là núi rừng, vạn nhất có thôn dân đi qua nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
- Không có ai đâu.
Sở Tây Hàng cũng không thuận theo, bàn tay còn lại tiến vào trong quần Lâm Phỉ Phỉ.
- Không được, thật sự không được mà.
Lâm Phỉ Phỉ cự tuyệt.
Sở Tây Hàng ngừng động tác, giả bộ tức giận:
- Bảo bối, vừa rồi em nói như thế nào? Hôm nay việc gì cũng nghe theo anh hết mà. Tại sao bây giờ lại đổi ý?
Lâm Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt sắp sửa tức giận của Sở Tây Hàng, lập tức khó xử. Cô nhìn quanh bốn phía, xác định không có ai, lúc này mới nói:
- Nhưng nơi này không có giường.
- Làm chuyện này cũng đâu nhất định phải trên giường.
Sở Tây Hàng thấy Lâm Phỉ Phỉ đã dao động, khóe miệng nhếch lên, dịu dàng nói:
- Bảo bối, bây giờ em không cần làm gì hết, hết thảy đều nghe anh.
- Nhưng mà... được rồi, anh nhất định phải để ý xung quanh, phát hiện có người, chúng ta dừng lại ngay.
Tim Lâm Phỉ Phỉ đập mạnh lên. Cô lần đầu tiên làm mấy chuyện này ngoài trời, tuy sợ nhưng thật ra lại rất chờ mong.
- Ừm, anh sẽ chú ý. Bảo bối của anh chỉ có mình anh được nhìn, những người khác đừng hòng mơ tưởng.
Sở Tây Hàng cắn vào vành tai đáng yêu của Lâm Phỉ Phỉ, một tay xoa nắn bên trên, một tay kích thích bên dưới. Lâm Phỉ Phỉ bị anh kích thích đến toàn thân run lên, thiếu chút nữa chân đứng không vững.
- Bảo bối, đã ướt rồi, anh muốn cho vào.
Sở Tây Hàng dịu dàng như nước, nói.
- Ừm.
Lâm Phỉ Phỉ cắn chặt môi dưới, gương mặt ửng hồng, nhỏ giọng ừ nhẹ một tiếng.
Sở Tây Hàng bảo Lâm Phỉ Phỉ vịn cành cây, sau đó kéo quần Lâm Phỉ Phỉ xuống đầu gối, chen vào từ phía sau.
- A, đau quá.
Dù sao thì Lâm Phỉ Phỉ mới trải qua chuyện này không lâu. Đây là lần đầu tiên bị cho vào từ phía sau, lại còn giữa ban ngày ban mặt. Cho nên cô đặc biệt căng thẳng. Dù đã được Sở Tây Hàng kích thích từ trước, nhưng cơ thể vẫn không cách nào thả lỏng.
- Bảo bối, thả lỏng đi, đừng sợ, xung quanh không có ai đâu.
Sở Tây Hàng bóp chặt vú Lâm Phỉ Phỉ, một hồi xoa nắn, miệng ngậm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô. Anh muốn cho Lâm Phỉ Phỉ hoàn toàn ham muốn, khi đó sẽ thật sự thả lỏng.
Không thể không nói, thủ pháp và kỹ thuật hôn của Sở Tây Hàng rất cao. Rất nhanh, cơ thể Lâm Phỉ Phỉ giống như đóa hoa nở bung giữa mùa hè. Sở Tây Hàng điều chỉnh thắt lưng, từng bước một tiến sâu vào.
Nhìn khu rừng xanh mướt trước mặt, lắng nghe tiếng chim kêu trên cành cây, còn có tiếng lá cây bị gió thổi phát ra thanh âm xào xạt. Hết thảy đều rất u nhã. Không chỉ Sở Tây Hàng, ngay cả Lâm Phỉ Phỉ cũng cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có.
- Bảo bối, thấp lưng xuống, mông vểnh lên một chút.
Sở Tây Hàng bắt đầu dạy dỗ Lâm Phỉ Phỉ.
- Tây Hàng...
Lâm Phỉ Phỉ đỏ mặt, vội nghe lời theo.
- Bảo bối, anh yêu em.
Sở Tây Hàng chăm chú xoa nắn trước ngực. Lâm Phỉ Phỉ dịu dàng như vậy, khiến cho anh thật sự yêu thích không buông tay.
Hai người quấn quýt triền miên cả gần một tiếng, cao trào ba lượt, cuối cùng Lâm Phỉ Phỉ không còn sức để đứng nổi, khi đó Sở Tây Hàng mới chịu cho cô kéo quần lên, ôm cô ngồi xuống dưới gốc cây.
- Bảo bối, có mệt không? Nếu mệt, em nhắm mắt lại ngủ một chút đi.
Sở Tây Hàng vuốt ve gương mặt của Lâm Phỉ Phỉ. Bởi vì mới ân ái xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên ửng hồng, dung nhan thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn so với trước kia vài phần.
- Ừm, em ngủ một chút đây.
Lâm Phỉ Phỉ nhăn cái mũi nhỏ, sau đó nép vào trong ngực Sở Tây Hàng, tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt lại. Chưa đến một phút, hô hấp đã dần đều, tiến vào mộng đẹp.
- Đồ ngốc, nhanh như vậy đã ngủ rồi.
Sở Tây Hàng ôm Lâm Phỉ Phỉ, khẽ cúi đầu nhìn hàng lông mày, chiếc mũi, đôi môi của Lâm Phỉ Phỉ, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu, càng cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.
Gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời xuyên thấu nhánh cây chiếu vào hai người. Sở Tây Hàng nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng của Lâm Phỉ Phỉ, khẽ nói:
- Phỉ, đời này anh chỉ yêu có một mình em.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất