Một Đêm Thành Hoan

Chương 81: Vô sỉ khoe khoang

Chương 81: Vô sỉ khoe khoang

Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên xuất hiện khiến cho Lâm Phỉ Phỉ luống cuống tinh thần.
Tuy hôm nay cô và Sở Tây Hàng đã gắn như keo sơn, nhưng cô chưa từng nhắc tới người nhà của mình với Sở Tây Hàng, đặc biệt là mối quan hệ với Hoắc Minh Lãng.
Sau khi sững sờ, Lâm Phỉ Phỉ vội vàng kéo Lâm Tiêu Tiêu sang một bên, hạ giọng nói:
- Tại sao em lại ở đây? Hoắc Minh Lãng có ở cùng với em không?
Lâm Tiêu Tiêu nhìn gương mặt tràn đầy vẻ căng thẳng của Lâm Phỉ Phỉ, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị:
- Chị, chị đang sợ sao?
Lâm Phỉ Phỉ khẽ giật mình, vội nghiêm túc nói:
- Chị sợ cái gì? Chị chỉ là không muốn nhìn thấy hai người mà thôi.
Sau khi biết Lâm Tiêu Tiêu và Hoắc Minh Lãng có gian tình, tình cảm của cô đối với đứa em gái lúc nào cũng thích ngang ngược càn rỡ trước mặt mình càng lúc càng mờ nhạt. Nếu như có thể, cô tình nguyện không có đứa em này.
Lâm Tiêu Tiêu lại không cho là đúng, cười ha hả:
- Thật sao? Vậy để em đi nói cho người đàn ông kia biết, chị đây đã có hôn phu rồi. Hay là để em sắp xếp cho anh ta gặp anh rể một lần?
- Em…
Sắc mặt Lâm Phỉ Phỉ đột nhiên thay đổi. Chuyện này sớm hay muộn cô cũng sẽ nói cho Sở Tây Hàng biết, nhưng không phải là lúc này, càng không phải do chính miệng Lâm Tiêu Tiêu nói ra.
Hít sâu một hơi, Lâm Phỉ Phỉ tận lực đè thấp giọng nói:
- Em gái, chị sẽ không truy cứu chuyện của em và Hoắc Minh Lãng. Chị sẽ tìm cơ hội giải trừ hôn ước với anh ta. Đến lúc đó em có thể quang minh chính đại qua lại với anh ta. Như vậy em cũng tốt mà chị cũng tốt. Em đừng làm rộn nữa, được không?
- Muốn em không làm loạn cũng được, chị phải mua quần áo cho em.
Lâm Tiêu Tiêu cười giảo hoạt. Cô làm sao mà bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Dù sao bây giờ vạch trần cũng chẳng có lợi gì cho cô, chi bằng hung hăng chèn ép Lâm Phỉ Phỉ. Về sau sẽ còn nhiều cơ hội để đe dọa Lâm Phỉ Phỉ, miễn là Lâm Phỉ Phỉ vẫn còn ở thành phố A.
- Được.
Lâm Phỉ Phỉ bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.
Cô không hề ngờ tới việc Lâm Tiêu Tiêu căn bản chính là cái động không đáy, được một tấc lại lấn một thước, mua liền mấy chục bộ. Toàn bộ cộng lại còn muốn gấp hai ba lần đồ của Lâm Phỉ Phỉ.
Và người trả tiền không ai khác chính là Sở Tây Hàng.
Sau khi Lâm Tiêu Tiêu ôm một đống đồ thỏa mãn rời đi, Lâm Phỉ Phỉ áy náy nhìn Sở Tây Hàng, nói:
- Tây Hàng, thật ngại quá. Em của em chính là như vậy, làm chuyện gì cũng không có giới hạn. Những thứ đồ mà em của em mua, anh cứ nói hết bao nhiêu tiền, về sau em sẽ trả lại.
Sở Tây Hàng lắc đầu, khẽ cười nói:
- Tiền của anh chính là tiền của em, tại sao phải trả lại chứ. Đừng có nói mấy lời ngốc ngếch như vậy. Nhưng đứa em gái này của em…có thật là em gái ruột em không?
Quả thật là một trời một vực. Một người thì vô sỉ, chẳng biết chừng mực, lựa đồ cũng chỉ lựa mấy bộ quần áo thật gợi cảm. Còn một người thì tao nhã, lịch sự, biết tri thức biết lễ nghĩa. Phẩm chất thật sự kém xa nhau. Sở Tây Hàng nhịn không được phải thán phục trong lòng.
Lâm Phỉ Phỉ than nhẹ một tiếng. Nếu như có thể, cô thật sự hy vọng Lâm Tiêu Tiêu không phải là em gái của cô.
Lâm Tiêu Tiêu được món hời như vậy, cao hứng chạy về ký túc xá trường. Sau đó đem tất cả các món đồ ra, khoe khoang với bạn bè, nói đây là nhãn hiệu A, kia là nhãn hiệu B, cái này ít tiền, cái kia nhiều tiền…cộng lại cũng hơn trăm vạn.
Đám sinh viên nữ thì vừa hâm mộ lẫn đố kỵ. Có người thậm chí còn hoài nghi Lâm Tiêu Tiêu được đại gia nào đó bao rồi, trong lòng bắt đầu xem thường cô.
Lâm Tiêu Tiêu hồn nhiên không phát giác ra, sau khi khoe khoang hết thảy, cô cảm thấy để những thứ này ở ký túc xá sẽ không an toàn, liền ôm hết trở về nhà.
Lâm phụ Lâm mẫu đều ra ngoài, trong nhà chỉ còn Hoắc Minh Lãng mặc áo ngủ nhàm chán nằm xem tivi, vừa nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu ôm túi lớn túi nhỏ bước vào nhà, Hoắc Minh Lãng sợ chết khiếp.
- Năm ngàn đồng mà em có thể mua được nhiều thứ như vậy sao?
Khi Lâm Tiêu Tiêu ra ngoài, anh ta cũng chỉ đưa cho cô có năm ngàn.
Khóe miệng Lâm Tiêu Tiêu hiện lên nụ cười mỉa mai, nhưng rất nhanh đã bị cô che giấu, mỉm cười ngọt ngào, nói:
- Mấy thứ này đều là chị mua cho em.
- Chị của em? Em nói là Lâm Phỉ Phỉ? Cô ấy ở đâu? Em vừa mới gặp cô ấy sao?
Hoắc Minh Lãng vừa nghe đến việc này có liên quan đến Lâm Phỉ Phỉ, vội vàng bật dậy.
Lâm Tiêu Tiêu có chút không vui:
- Anh rể, anh có cần kích động như vậy không? Cũng may là anh không đi dạo phố với em. Bằng không thì đảm bảo anh còn kích động hơn bây giờ.
- Em nói vậy là có ý gì?
Hoắc Minh Lãng cau mày. Anh ta không hiểu Lâm Tiêu Tiêu muốn nói cái gì?
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, cũng không giấu giếm chuyện hôm nay cô nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ đi cùng Sở Tây Hàng, nhưng lại thêm mắm dặm muối, nói Lâm Phỉ Phỉ vô cùng hạnh phúc, đẩy Sở Tây Hàng lên thẳng mây xanh. Tóm lại một cái, Lâm Phỉ Phỉ lúc này sung sướng hơn lúc trước rất nhiều.
Quả nhiên, Hoắc Minh Lãng nghe xong, cả người trở nên âm trầm, nắm chặt nắm đấm. Nghĩ đến Lâm Phỉ Phỉ nằm trong lồng ngực người đàn ông khác, anh ta hận đến muốn giết người.
Thấy đã thành công khơi dậy hận ý của Hoắc Minh Lãng đối với Lâm Phỉ Phỉ, Lâm Tiêu Tiêu không khỏi mỉm cười. Cô chính là muốn Hoắc Minh Lãng hận Lâm Phỉ Phỉ, càng hận càng tốt. Cho đến một ngày Lâm Phỉ Phỉ và Hoắc Minh Lãng không còn mối quan hệ tốt, khi đó cô có thể ở cùng một chỗ với anh ta.
- Anh rể, anh đừng nóng giận như vậy. Hôm nay em mua rất nhiều nội y đẹp, em mặc cho anh xem nhé?
Nói xong, liền bắt đầu thoát y trước mặt Hoắc Minh Lãng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất