Một Đêm Thành Hoan

Chương 80: Đố kỵ đến phát điên

Chương 80: Đố kỵ đến phát điên

Hứa Thần giật bắn mình, lập tức lắc đầu chối:
- Mạc Tiểu Lâu, hôm nay có phải anh uống lộn thuốc rồi hay không?
Mạc Tiểu Lâu thấy Hứa Thần không dám trực tiếp trả lời câu hỏi, lập tức càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, một tay nắm chặt vạt áo trước ngực Hứa Thần, giận dữ quát:
- Hứa Thần, tôi thấy người uống lộn thuốc phải là anh mới đúng. Lâm Phỉ Phỉ là bạn gái của anh Tây Hàng. Cái gọi là vợ bạn không thể lấy. Huống chi người bạn này lại là anh Tây Hàng. Anh ấy là ai chứ? Là người lớn lên cùng với chúng ta. Anh ngàn vạn lần đừng vì một người phụ nữ mà làm cho tình bạn hơn hai mươi năm của chúng ta tan thành mây khói.
Sắc mặt Hứa Thần trở nên lúc trắng lúc xanh, cắn răng, đẩy mạnh Mạc Tiểu Lâu ra, lạnh lùng nói:
- Tôi không biết anh đang nói cái gì. Tôi thấy anh chẳng những biến thành bà nội trợ, ngược lại còn mắc thêm cái chứng hoang tưởng.
Nói xong, cũng không xoay đầu lại, anh ta quay người bỏ đi.
Mạc Tiểu Lâu chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt Hứa Thần như vậy, không khỏi sửng sốt đứng tại chỗ hơn nửa ngày, sau đó hô to với bóng lưng của Hứa Thần:
- Hứa Thần, anh nhớ kỹ cho tôi, không được phép đụng đến Lâm Phỉ Phỉ. Đến lúc đó, đừng nói là anh Tây Hàng, ngay cả tôi cũng không tha thứ cho anh.
Cơ thể Hứa Thần cứng lại, nhưng vẫn không quay đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt thành quyền, sự lo lắng trên mặt càng nhiều hơn.
Còn mồi lửa châm ngòi mâu thuẫn giữa hai người là Lâm Phỉ Phỉ còn chưa biết nguy hiểm đang từng bước đến gần đang cùng với Sở Tây Hàng, vui vẻ đi mua sắm ở phố Lệ Nhai.
Phố Lệ Nhai là vùng đất dành cho giới thượng lưu trong xã hội. Mỗi một cửa hàng đặt ở đây đều là hàng hiệu trên thế giới, giá của chúng có thể khiến người ta líu lưỡi.
Lâm Phỉ Phỉ nhìn bảng giá của bộ quần áo trong tay, ánh mắt mở to:
- Đắt quá đi. Đến hơn hai vạn đồng lận.
Nói xong, liền vội treo bộ quần áo lên.
Sở Tây Hàng thò tay lấy lại, nhét vào trong tay Lâm Phỉ Phỉ:
- Đừng nhìn giá tiền. Em cứ chọn cái mà em thích. Cứ thoải mái mà mua sắm.
- Hay là thôi đi. Chỉ mua một cái áo sơ mi mà tốn mất hai vạn đồng. Cái này bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ hai trăm.
Lâm Phỉ Phỉ không cách nào tiếp nhận được việc một cái áo lại mắc đến không hợp thói thường như vậy.
Sở Tây Hàng mỉm cười, dứt khoát không tranh luận với Lâm Phỉ Phỉ, giơ tay gọi một nhân viên bán hàng, sau đó chỉ vào mấy chục bộ quần áo thời trang trên kệ, nói nhẹ tênh:
- Gói lại hết toàn bộ cho tôi.
- Vâng, xin hai vị chờ cho một chút.
Cô nhân viên nghe xong, lập tức cao hứng chạy đi gói đồ.
Lâm Phỉ Phỉ há miệng thành hình chữ O một hồi, thật lâu sau mới định thần trở lại, giữ chặt tay Sở Tây Hàng, gấp giọng nói:
- Tây Hàng, quần áo ở đây mắc quá, anh lại còn mua nhiều như vậy. Đống quần áo này tốn bao nhiêu tiền chứ? Em không cần đâu. Em thà đi mua ngoài chợ còn hơn tiêu phí tiền của anh như vậy.
Sở Tây Hàng mỉm cười nhìn Lâm Phỉ Phỉ, đột nhiên kéo mạnh Lâm Phỉ Phỉ vào lòng, dịu dàng nói:
- Em đúng là đồ ngốc. Những cô gái khác khi gặp tình huống này, chỉ hận không thể mua được càng nhiều càng tốt. Còn em thì lại đi đau lòng, tiết kiệm tiền cho anh. Làm sao bây giờ? Tiểu ngốc nghếch, anh càng lúc càng yêu em đấy.
- Ở đây đang có người, anh đừng có sờ soạng như vậy.
Nghe Sở Tây Hàng thổ lộ, Lâm Phỉ Phỉ ngượng đến đỏ cả mang tai.
Lúc này, cô nhân viên cửa hàng đã phân loại từng bộ quần áo vào từng túi khác nhau. Sau đó Sở Tây Hàng rút thẻ tín dụng từ trong túi ra đưa cho cô nhân viên. Khi Lâm Phỉ Phỉ muốn ngăn cản, Sở Tây Hàng thổi nhẹ vào lỗ tai của cô, khiến cô lập tức bị dọa đến phải ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Tây Hàng nhìn thấy, cười càng vui vẻ hơn. Chiêu này xem ra có tác dụng, có thể sử dụng sau này.
Mà những lời Sở Tây Hàng nói chính là “Bảo bối phải nghe lời. Bằng không, anh sẽ không ngại dùng môi của anh lấp kín miệng của em”.
Sau đó, Sở Tây Hàng lại kéo Lâm Phỉ Phỉ đến những cửa hàng quần áo lớn, mua một đống quần áo và đồ dùng gia dụng. Khi Lâm Phỉ Phỉ bảo đắt không mua, Sở Tây Hàng lại dùng chiêu này, Lâm Phỉ Phỉ đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Những đồ cần dùng đã mua đủ. Khi hai người đang ôm nhau định rời khỏi phố Lệ Nhai, lại không nghĩ đến việc đụng phải một người khiến cho Lâm Phỉ Phỉ trở tay không kịp, Lâm Tiêu Tiêu.
- Chị, là chị sao? Em còn tưởng rằng mình hoa mắt. Tại sao chị lại ở đây? Anh ta là ai?
Lâm Phỉ Phỉ khiếp sợ chỉ vào Sở Tây Hàng đang ôm Lâm Phỉ Phỉ, la lớn lên. Đặc biệt khi nhìn thấy Sở Tây Hàng và Lâm Phỉ Phỉ cầm trong tay rất nhiều túi quần áo hàng hiệu, sự đố kỵ khiến cho hai mắt càng thêm đỏ bừng.
Hôm nay là chủ nhật, trường học được nghỉ. Vốn Lâm Tiêu Tiêu định gọi Hoắc Minh Lãng cũng được nghỉ cùng cô đi dạo phố. Nhưng Hoắc Minh Lãng lại bảo đau đầu không chịu đi, chỉ đưa cho cô năm ngàn, bảo cô đi dạo một mình. Cô vốn tưởng rằng năm ngàn đồng là rất nhiều, trong lòng tràn đầy vui sướng đến phố Lệ Nhai, không nghĩ đến đến giá cả của nó đắt vô cùng. Năm ngàn đồng, đừng nói là quần áo, ngay cả mua vớ cũng chưa chắc được.
Sáng nay cô đã phải mất mặt vô cùng. Những nhân viên cửa hàng thấy cô không có tiền mua, liền khinh thường ra mặt, khiến cho cô tức đến muốn bể phổi. Lúc này lại đụng phải Lâm Phỉ Phỉ, hơn nữa bên cạnh còn có một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả Hoắc Minh Lãng. Quan trọng nhất là mua rất nhiều đồ hiệu cho Lâm Phỉ Phỉ. Chỉ nhìn thôi cũng đủ để Lâm Tiêu Tiêu đố kỵ đến phát điên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất