Một Đêm Thành Hoan

Chương 92: Quyết định sai lầm

Chương 92: Quyết định sai lầm

Lâm Phỉ Phỉ xấu hổ gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đỗ Mạn, cô lập tức lôi món đồ chơi trong người mình ra, sau đó xấu hổ và giận dữ ném vào trong bồn cầu, xả nước trôi đi, tiêu hủy không để lại dấu vết.
Sua khi tan việc, Tề Huy đến kiểm hàng, nhưng “hàng” đã sớm không còn thấy bóng dáng. Tuy vậy Tề Huy vẫn không tức giận, vẫn ở lỳ trong văn phòng Đỗ Mạn không chịu đi.
Đỗ Mạn bất đắc dĩ nhìn Tề Huy, gần như khẩn cầu:
- Anh đừng làm rộn được không? Nơi này là công ty, không thể xem như nhà của mình được. Được rồi, sợ anh rồi, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn cái gì?
Lúc này, Tề Huy mới mỉm cười. Anh ta chờ chính là câu nói này của Đỗ Mạn. Nhưng thời cơ còn chưa đến, một tay ôm Đỗ Mạn từ sau lưng, cằm chống lên vai Đỗ Mạn, thổi hơi vào cổ cô:
- Anh muốn em, bây giờ, và ngay lập tức.
Nói xong, hai bàn tay không an phận chạy loạn khắp người Đỗ Mạn.
Hô hấp Đỗ Mạn lập tức nặng nề. Trước đó, khi Tề Huy dùng đồ chơi để khiêu khích cô, cả người cô đã nóng rực, chẳng khác nào bị anh ta châm lửa bốn phía. Nhưng cô là một người phụ nữ có lý trí, dù cho trong lòng khó kìm lòng được, nhưng cô vẫn khống chế được cảm xúc.
Đẩy Tề Huy ra, Đỗ Mạn một lần nữa lên tiếng:
- Huy, đừng như vậy nữa. Tối nay về, anh muốn thế nào cũng được, được không?
- Được, đây chính là em nói đấy nhé.
Tề Huy rốt cuộc nở nụ cười thỏa mãn. Anh ta biết chắc, lúc này tình cảm của Đỗ Mạn đối với mình là nồng đậm nhất, liền vội đề cập tới mục đích của mình:
- Đúng rồi, hôm nay có một người thân ở nông thôn đến tìm anh, nói nhà họ có một đứa cháu muốn xin vào làm việc ở Tập đoàn CL, em dàn xếp chút nhé.
Đỗ Mạn nghe xong liền cau mày:
- Bằng cấp cô ta là gì? Bao nhiêu tuổi? Có kinh nghiệm công tác không? Muốn làm chức vụ gì?
- Hôm nay cô ấy đã đến phỏng vấn. Có lẽ có hồ sơ của cô ấy ở đây. Tên của cô ấy là Lâm Tiêu Tiêu.
Tề Huy nói.
- Lâm Tiêu Tiêu?
Đỗ Mạn cau mày càng chặt:
- Cô bé này đã bị Lâm Phỉ Phỉ gạch ngay từ đầu, năng lực không được tốt lắm.
Tề Huy biết Đỗ Mạn không dễ dàng gì đáp ứng. Bởi vì Đỗ Mạn là người rất nguyên tắc, nhưng anh ta cũng hiểu rất rõ khuyết điểm của cô. Chính là mỗi lúc anh ta muốn cô, cô đều không chống đỡ được. Và đương nhiên lúc này anh ta lại dùng chiêu này thôi.
Đỗ Mạn bị anh ta khiêu khích thật sự không chịu nổi. Nhưng lý trí nói cho cô biết, tuyệt đối không được làm xằng bậy trong phòng làm việc. Nếu không, có lần một sẽ có lần hai. Có lần hai sẽ có lần ba, bốn… Sớm muộn gì cũng bị người ta phát hiện. Rơi vào đường cùng, cô đành chịu thua, đáp ứng Tề Huy.
Nhưng cô lại không biết, ngày hôm sau, cô hối hận thiếu chút nữa không quật chết chính mình.
Lâm Phỉ Phỉ tất nhiên là không biết trong văn phòng Đỗ Mạn phát sinh chuyện gì. Khi tan việc, đứng dưới trời chiều, trong lòng cô cảm thấy rầu rĩ.
Thứ nhất, vì sự xuất hiện của Lâm Tiêu Tiêu.
Thứ hai, bởi vì hôm nay là ngày thứ bảy, là kỳ hạn cuối cùng một tuần Mạc Tiểu Lâu cho cô. Nhưng cô lại không tìm được cơ hội mở miệng nói với Sở Tây Hàng về sự tồn tại của Hoắc Minh Lãng.
Reng reng reng.
Trong lúc đang phiền muộn, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là Lâm mẫu gọi đến. Phản ứng đầu tiên của Lâm Phỉ Phỉ là tim nhảy dựng lên. Chẳng lẽ Lâm Phỉ Phỉ đúng là về mách lại với mẹ?
- Alo, mẹ.
Lâm Phỉ Phỉ nhận điện thoại.
- Phỉ Phỉ, tan làm chưa? Nhiều ngày rồi không thấy con về nhà. Ở bên ngoài đã quen chưa? Thức ăn có được không? Buổi tối ngủ có ngon không?
Việc răn dạy nghiêm khắc như tưởng tượng đã không xảy ra. Lâm mẫu lại chưa từng quan tâm cô như lúc này.
- Mẹ…
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, mũi không khỏi cay lên, thiếu chút nữa rơi lệ. Trong hai mươi năm cuộc đời của cô, Lâm mẫu chưa từng quan tâm cô như thế này.
- Phỉ Phỉ, mẹ và ba của con dự định ngày mai về quê. Tối nay con về nhà nhé, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, được không?
Lâm mẫu tiếp tục nói.
- Dạ, con về ngay.
Lâm Phỉ Phỉ không nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý, nhưng nghĩ một chút liền hỏi:
- Hoắc Minh Lãng có ở nhà không?
- Nhất Phàm hai ngày qua đi công tác ngoài thành phố. Nếu không, gia đình chúng ta lại càng đông đủ hơn.
Trong giọng nói của Lâm mẫu có chút luyến tiếc.
Lâm Phỉ Phỉ nghe xong, thở phào một hơi, nói thêm mấy câu với Lâm mẫu rồi cúp điện thoại, vẫy một chiếc taxi về nhà.
Vừa nghĩ đến ba mẹ mình ngày mai về lại nông thôn, còn cô mấy ngày qua lại không về thăm bọn họ, trong lòng Lâm Phỉ Phỉ áy náy không thôi. Cho nên, cô nghe nói Hoắc Minh Lãng không có ở nhà, một chút hoài nghi cũng không còn, vội vàng về nhà.
Lại không biết, đầu dây bên kia, bà Lâm vốn đang mỉm cười hiền lành, sau khi cúp điện thoại, mặt liền lạnh xuống. Ngồi bên cạnh bà chính là Lâm Tiêu Tiêu.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất