Chương 91: Xấu hổ và giận dữ vạn phần
Đỗ Mạn bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Bây giờ cô chỉ muốn dỗ Tề Huy nhanh chân trở về văn phòng của mình.
Ai ngờ khi cô vừa mới nhắm mắt lại, lập tức cảm giác mát lạnh giữa hai chân. Một ngón tay lạnh như băng đã tiến vào trong váy của cô.
- Anh làm gì thế?
Đỗ Mạn sợ đến mức mở vội mắt ra, sau đó kẹp hai chân lại.
- Bà xã, đừng căng thẳng.
Tề Huy đã sớm dự liệu Đỗ Mạn sẽ có hành động này. Trước đó, anh ta đã tùy ý dùng một chân chặn vào giữa hai chân Đỗ Mạn. Như vậy, Đỗ Mạn căn bản không thể nào khép chân lại. Còn Tề Huy thì thành công nhét một vật trong tay vào cơ thể Đỗ Mạn.
- Anh…anh làm cái gì vậy?
Vật kia vừa vào, lập tức rung lên. Đỗ Mạn đã hoàn toàn bị hành động của Tề Huy dọa sợ chết khiếp.
- Đây chính là món quà anh tặng em ngày hôm nay, đồ chơi vợ chồng.
Khóe miệng Tề Huy nhếch lên:
- Bà xã, em đừng có lộn xộn. Nếu không, nó sẽ chui tọt vào người em. Cho nên em hãy ngoan ngoãn ngồi im.
- Anh, Tề Huy, anh điên rồi. Nơi này là công ty.
Đỗ Mạn vừa thẹn vừa xấu hổ.
Từ trước đến nay, cô lúc nào cũng tỏ ra thanh cao rụt rè. Cho dù lúc làm chuyện vợ chồng, cô cũng theo quy củ, không xằng bậy. Có thể thấy hành động của Tề Huy ngày hôm nay đã phá nát sự kiêu ngạo và cao quý của cô.
- Bà xã, em đừng giận, hãy cảm nhận chút tư vị không giống người thường này. Đây chính là món quà anh tặng em nhân kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Tề Huy không thèm quan tâm đến vẻ mặt xấu hổ và tức giận của Đỗ Mạn.
Kết hôn ba năm, tình cảm của Tề Huy đối với Đỗ Mạn rất phức tạp. Anh ta yêu Đỗ Mạn thật lòng, yêu sự tài hoa hơn cả đàn ông của cô, yêu phẩm chất cao quý như phu nhân của cô, nhưng đồng thời cũng hận cô, hận hết thảy mọi chuyện cô đều giỏi hơn mình, hận cô xem trọng sự nghiệp hơn mình, càng hận sự thanh cao không chịu dùng sắc để hầu hạ chồng của cô.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ. Lâm Phỉ Phỉ ôm một xấp tài liệu bước vào.
Sắc mặt Đỗ Mạn trắng bệch, lập tức kẹp chặt hai chân, chỉnh tư thế ngồi nghiêm chỉnh.
Khi Tề Huy nhìn thấy Lâm Phỉ Phỉ, hai mắt nheo lại. Anh ta đã kinh qua rất nhiều phụ nữ, tất nhiên nhận ra khí chất trên người Lâm Phỉ Phỉ không giống phụ nữ bình thường. Càng nhìn lại càng kinh ngạc. Chưa đầy ba giây, trong lòng Tề Huy đã phán định, mùi vị của cô gái này thậm chí còn muốn hấp dẫn hơn Đỗ Mạn và Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Phỉ Phỉ căn bản không biết mình đang bị xoi mói đến cỡ nào. Vừa nhìn thấy Tề Huy trong phòng Đỗ Mạn, cô hơi ngơ ngác một chút, sau đó nói:
- Chị Mạn, em không cố tình quấy rầy hai người. Em sẽ quay lại sau.
- Không cần, có việc gì thì cứ nói.
Có thể do chột dạ, cho nên Đỗ Mạn nhanh chóng từ chối hảo ý của Lâm Phỉ Phỉ. Nhưng lời vừa ra đến miệng, cô lập tức hối hận.
Khóe miệng Tề Huy nhếch lên, duỗi tay phải ra với Lâm Phỉ Phỉ, nở nụ cười ấm áp:
- Xin chào, tôi tên Tề Huy, là Thư ký trưởng của Tổng giám đốc.
Lâm Phỉ Phỉ đã nghe danh, biết Tề Huy chính là Thư ký trưởng của Tổng giám đốc trong truyền thuyết, lập tức vui mừng bắt tay anh ta:
- Thì ra anh là Thư ký trưởng. Chào anh, chào anh. Tôi tên Lâm Phỉ Phỉ, nhân viên mới của phòng hành chính.
Nắm trong tay bàn tay mềm mại như không xương của Lâm Phỉ Phỉ, tinh thần của Tề Huy run lên, nhưng vẫn rất có chừng mực buông tay, sau đó quay sang nói với Đỗ Mạn:
- Quản lý Đỗ, cô làm nhanh lên nhé. Tôi không quấy rầy nữa. Hãy nhớ chuyện chúng ta vừa bàn mới nãy. Tôi gửi món đồ đó ở chỗ cô. Khi nào tan tầm, tôi đến nghiệm thu.
Nói xong, một thân âu phục thẳng tắp, anh ta sải bước ra khỏi phòng, trong lòng ghi nhớ gương mặt Lâm Phỉ Phỉ.
Nghe một câu hai ý nghĩa của Tề Huy, hai má Đỗ Mạn lập tức nóng rực lên, nhưng vẫn phối hợp nói một câu:
- Được.
Tề Huy vừa đi, Lâm Phỉ Phỉ lập tức đưa xấp tài liệu trong tay cho Đỗ Mạn, còn kỹ lưỡng giải thích:
- Chị Mạn, đây là thông tin tóm tắt những người được phỏng vấn ngày hôm nay. Tổng cộng năm mươi lăm người, trong đó có tám người tư chất không tệ. Em đã thông báo cho họ đến phỏng vấn lần hai vào ngày mai. Đây là CV của bọn họ. Còn tập CV bên dưới là của bốn mươi bảy người còn lại. Phần lớn bọn họ cũng không có gì đặc biệt. Em bảo bọn họ chờ chúng ta thông báo lại.
Đỗ Mạn cố gắng bình tĩnh gật đầu:
- Làm vô cùng tốt.
Giọng nói của cô cực kỳ run rẩy. Phải biết rằng cái kia nó vẫn còn ở trong người của cô.
- Chị Mạn, có phải chị không thoải mái ở đâu không?
Đều là nữ, Lâm Phỉ Phỉ lập tức cảm nhận Đỗ Mạn có sự khác thường, vội vàng hỏi.
- Tôi không sao, em ra ngoài đi.
Đỗ Mạn bị Lâm Phỉ Phỉ hỏi, sắc mặt liền tái nhợt, hai chân kẹp chặt, sau đó bổ sung một câu:
- Nhớ bấm cửa lại giùm.