Một Đêm Thành Hoan

Chương 93: Tư vị mới lạ

Chương 93: Tư vị mới lạ

- Mẹ, mẹ thật là thông minh, chơi bài tình thân như vậy, chị ấy nhất định sẽ thủ sủng nhược kinh, đoán chừng lúc này đang trên đường về nhà.
Lâm Tiêu Tiêu vui mừng ôm cánh tay của bà Lâm, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, cười tươi như hoa.
Vừa nãy, Lâm Tiêu Tiêu đã kể chuyện Lâm Phỉ Phỉ dứt khoát loại cô ngay trong buổi phỏng vấn, lại còn thêm mắm dặm muối. Mình không sai, tất cả mọi cái sai là nằm ở Lâm Phỉ Phỉ. Bà Lâm nghe xong, tức đến toàn thân phát run. Hai mẹ con hợp lại tính kế, rồi diễn màn kịch vừa rồi.
Bà Lâm ngọt ngào vỗ tay Lâm Tiêu Tiêu, nói:
- Mau gọi điện thoại cho Nhất Phàm, bảo nó trở về. Hôm nay, mẹ chẳng những sẽ giúp con xả giận, mà còn giải trừ hôn ước của chị con. Về sau con có thể quang minh chính đại ở chung với Nhất Phàm.
- Vâng, cảm ơn mẹ. Con yêu mẹ chết đi được.
Lâm Tiêu Tiêu hôn Bà Lâm một cái thật mạnh, sau đó gọi điện thoại cho Hoắc Minh Lãng.
Lúc này, Hoắc Minh Lãng đang tăng ca ở công ty. Đương nhiên lần tăng ca này khác với tăng ca những lần khác. Bởi vì cùng “tăng ca” với gã còn có một nữ trợ lý nghiệp vụ mới đến tên Đào Kiều.
Nói thật, Đào Kiều người không bằng tên, dáng người không bằng Lâm Tiêu Tiêu, dung mạo không bằng Lâm Phỉ Phỉ, nhan sắc có thể nói là trung bình. Nhưng đối với Hoắc Minh Lãng mà nói, thắng là ở cái mới lạ.
Một trăm người phụ nữ thì có một trăm loại tư vị khác nhau. Hoắc Minh Lãng là loại người không thích ăn hoài món cũ.
Lúc này, tóc Đào Kiều đang rối loạn trước ngực, ngồi trên người Hoắc Minh Lãng, điên cuồng uốn éo cái vòng eo như rắn nước, miệng phát ra tiếng ngâm kiều mị, khiến đàn ông nghe xong gân cốt phải mềm ra.
Hoắc Minh Lãng không thể không thừa nhận, nữ trợ lý mới này mặc dù nhan sắc không tính là thượng thừa, nhưng tuyệt đối là cao thủ trong lĩnh vực nam nữ. Từng tiếng thở gấp phát ra từ lỗ mũi là tiếng kêu êm tai nhất mà gã đã từng nghe.
Hai người tăng ca làm việc đến khí thế ngất trời. Lúc này, điện thoại của Hoắc Minh Lãng đột nhiên vang lên.
Hoắc Minh Lãng cầm lên xem, thấy là Lâm Tiêu Tiêu gọi đến, không thèm nghe, ném trở lại mặt bàn.
Lúc này gã làm gì còn tâm trí mà đi nghe điện thoại của Lâm Tiêu Tiêu. Gã chỉ muốn tầm hoan tác nhạc với Đào Kiều mà thôi.
Lâm Tiêu Tiêu thấy người đầu dây bên kia không nghe điện thoại, nào chịu bỏ qua, tiếp tục gọi thêm lần nữa.
Điện thoại trên bàn không ngừng vang lên. Đào Kiều rốt cuộc nhịn không được, cong cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói:
- Quản lý, là ai gọi cho anh vậy? Có phải là người phụ nữ khác?
- Là em gái của anh gọi, không cần quan tâm.
Hoắc Minh Lãng nói dối một cách trơn tru.
- Thật không?
Đào Kiều không dễ dàng bị gạt, tiếp tục vặn vẹo thắt lưng:
- Nếu là em gái của anh, vậy thì tắt máy đi, đừng để cô ấy phiền chết chúng ta.
Nói xong, cô liền duỗi tay cầm điện thoại của Hoắc Minh Lãng, định tắt đi.
- Đừng làm rộn.
Sắc mặt Hoắc Minh Lãng trầm xuống, vội vàng đoạt điện thoại trong tay Đào Kiều.
Nếu tắt điện thoại của Lâm Tiêu Tiêu, với tính cách điêu ngoa không nói đạo lý của cô, khi trở về, không chừng gã phải tốn biết bao nhiêu món quá xin lỗi, Lâm Tiêu Tiêu cũng chưa chắc đã tha thứ.
Đào Kiều hừ một tiếng, bất mãn nói:
- Còn nói không phải người đàn bà khác của anh. Ngay cả cúp điện thoại cũng không dám. Quản lý, tăng ca hết giờ rồi, em muốn tan làm.
Nói xong, cô liền rời khỏi người Hoắc Minh Lãng, tức giận cầm quần áo đang vứt loạn trên mặt đất, vừa thở phì phì vừa mặc vào.
Hoắc Minh Lãng đang chơi đến cao hứng, sao có chuyện dừng lại thả cô đi.
Một tay gã kéo Đào Kiều trở về, nói:
- Thôi nào, anh tắt máy là được. Bảo bối, em cũng đừng có vỗ mông bỏ đi như vậy. Hôm nay, anh sẽ để cho em biết sự lợi hại của anh.
Nói xong, gã liền rút pin điện thoại. Điện thoại không còn pin, lập tức tắt ngóm, tiếng kêu đang vang lên đột nhiên dừng lại.
Đầu dây bên kia, Lâm Tiêu Tiêu thấy Hoắc Minh Lãng đột nhiên tắt điện thoại, tức đến muốn giậm chân.
Bà Lâm thấy vậy, vội vàng tìm lý do cho Hoắc Minh Lãng:
- Đừng nóng, có thể Nhất Phàm không mang theo bên cạnh, bất ngờ hết pin, cho nên mới tắt điện thoại.
Lâm Tiêu Tiêu nghe xong, cảm thấy khả năng này không phải là không có. Nhưng là phụ nữ, cô lại tin vào một khả năng khác. Chính là khả năng Hoắc Minh Lãng đang ở cùng người phụ nữ khác. Cho nên mới không nghe điện thoại của cô. Cuối cùng dứt khoát tắt điện thoại.
Nghĩ đến khả năng này, Lâm Tiêu Tiêu lập tức nổi trận lôi đình, cảm giác muốn giết người xông lên não, buồn bực đi qua đi lại trong phòng.
Hoàn toàn quên mất sáng hôm nay cô còn điên cuồng với Tề Huy.
Đối với điều này, Lâm Tiêu Tiêu không có bất kỳ tâm lý tội lỗi nào, càng không có cảm giác có lỗi với Hoắc Minh Lãng. Bởi vì trước đó Tề Huy đã dạy cho cô sớm không còn đạo đức luân thường. Tuy nhiên, là phụ nữ nên trời sinh luôn có tính ghen, cô không muốn người đàn ông của mình qua lại với người phụ nữ khác.
Ở điều này, cô và Hoắc Minh Lãng có thể nói là không mưu mà hợp. Vì thế, mới quấn lấy nhau mãi không dứt ra được.
Lâm Tiêu Tiêu cắn môi, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng thứ hai là lớn nhất, dứt khoát thay quần áo và giày, định đến Tập đoàn Triệu thị tìm Hoắc Minh Lãng.
Nhưng lúc này chuông cửa vang lên.
Lâm Phỉ Phỉ đã quay về.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất