Mượn Dao Gọt Cam, Bị Trói Cả Đời

Chương 12:

Chương 12:
Nửa đêm, tôi lén lấy chìa khóa trong quần áo của Thiếu Niên ở đầu giường, mở khóa.
Trước khi trèo tường bỏ trốn, tôi để lại cho hắn một mẩu giấy nhỏ:
"Nói trước nhé, tôi đây không phải là bỏ trốn! Nếu cậu muốn tìm tôi chơi thì gọi cho tôi, số điện thoại của tôi là 187xxx, bây giờ cậu nên tin tôi rồi chứ? Bạn bè phải tin tưởng lẫn nhau nha (đừng để thuộc hạ của cậu lại nghĩ ra mấy chiêu quái dị để bắt tôi nữa, tôi bị ám ảnh rồi!)
"À đúng rồi, nhớ phải ăn uống đầy đủ đấy nhé~ Là đại ca mà không ăn no thì làm sao có sức mà đánh người được?"

Trên đường vắng người, đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng vọt.
Trong đầu tôi không thể ngừng nghĩ về tên sát nhân hàng loạt mà Du Ninh đã nói.
Sợ đến mức tôi chạy nhanh hơn cả lúc kiểm tra thể lực 800 mét.
Về đến nhà, tôi ngồi bệt xuống ghế sofa nghỉ ngơi một lúc lâu, rồi đột nhiên nhận ra:
"Mèo của tôi đâu?!"
Tôi tìm khắp mọi ngóc ngách trong nhà, nhưng không thấy.
Liếc thấy cửa sổ đang mở toang, lòng tôi lạnh đi.
Hơn sáu giờ, trời tờ mờ sáng.
Tôi bật đèn pin đi xuống dưới khu chung cư tìm.
"Tiểu An Lạc?"
Tôi quay đầu lại, là Lục Nhiên.
Anh ấy mặc chiếc áo phông đen bó sát, quần thể thao màu xám, trên cổ quàng một chiếc khăn trắng.
"Sớm thế này cậu ra đây làm gì vậy?"
"Mèo của tôi bị lạc rồi..."
Nói xong, nước mắt tôi không thể kìm nén được mà tuôn rơi.
Con mèo này là do bố tôi để lại trước khi ông qua đời.
Lục Nhiên lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho tôi, rồi vỗ vỗ đầu tôi:
"Thôi nào thôi nào, đừng khóc nữa, để tôi cùng đi tìm với cậu nhé?"
"Ừm..."
"Mèo của cậu trông như thế nào?"
Tôi cho anh ấy xem ảnh: "Là một con mèo mướp béo, chóp tai màu trắng."
Lục Nhiên xin nghỉ một ngày để giúp tôi tìm mèo.
Chúng tôi cũng đã tìm kiếm suốt cả ngày.
Ngay lúc tôi đang nản lòng, Lục Nhiên đột nhiên chỉ vào một cái cây rất cao.
"Có phải con đó không?"
Tôi vội chạy đến: "Trứng Rán? Trứng Rán! Thật sự là mày ư?!"
"Meo~" Trứng Rán rụt rè nhìn tôi, kêu hai tiếng cầu cứu, làm bộ muốn xuống, nhưng lại e dè mãi.
Tôi tức không chịu được: "Có gan trèo lên mà không có gan trèo xuống à!"
Lục Nhiên cởi áo khoác ngoài ra: "Chắc là bị con mèo khác đuổi lên, đến lúc nhận ra thì nhát quá, không dám xuống nữa. Không sao, tôi sẽ trèo lên bế nó xuống."
"Cậu cẩn thận đấy."
Khi thằng con nghịch tử được bế xuống, ban đầu tôi định cho nó một trận, nhưng nó lại mở to đôi mắt tròn xoe chui vào lòng tôi, trông có vẻ sợ hãi lắm, thế là tôi lại mềm lòng.
"Thôi được rồi, không sợ nữa."
Nhìn Lục Nhiên đã đi tìm với tôi cả ngày mà chưa uống được hai ngụm nước, quần áo dính đầy nhựa cây, tôi thấy hơi áy náy:
"Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm, tôi mời cậu đi ăn nhé!"
Lục Nhiên nghiêng đầu cười một cái, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ: "Tuyệt vời!"
Vừa dứt lời, điện thoại của tôi reo lên.
Là một số máy lạ.
Trực giác đầu tiên của tôi là, Thiếu Niên.
Do dự hai giây, tôi tắt màn hình.
Lục Nhiên khoanh tay hỏi: "Ai vậy, sao không nghe máy?"
"Ừm... Người bán bảo hiểm thôi.
"Đi thôi, tôi dẫn cậu đến quán ăn tôi thích nhất!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất