Nam Nữ Chính Vẫn Đang Theo Đuổi Tôi

Chương 2

Chương 2
"Thật sự không phải là cậu sao?" Trong quán cà phê, Hạ Nhẫn Đông vẫn nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tuy rất đáng tiếc, nhưng thật sự không phải tôi.
Mẹ ơi, con đã giữ được giới hạn của mình rồi.
Huhuhu, rốt cuộc là ai vậy, hoạt động này bây giờ còn hiệu lực không ạ?
"Được rồi." Hạ Nhẫn Đông dựa vào ghế, dường như cuối cùng cũng thả lỏng.
"Xin lỗi nhé, tôi mời cậu uống cà phê, cậu uống gì?"
Tôi thành thật nói: "Tôi không biết, đây là lần đầu tôi đến, cậu cứ quyết định giúp tôi nhé."
"Lần đầu ư?" Cô ấy có vẻ rất sốc, sau đó phản ứng lại: "À, bình thường chắc cậu uống trà sữa phải không? Đừng uống trà sữa nhiều, không tốt."
Tôi lắc đầu: "Cũng chưa uống bao giờ, mọi người đều biết hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, ngại rủ tôi đi cùng, tôi cũng không chủ động đi mua."
Đây cũng là lý do vì sao cái danh "nữ sinh nghèo" của tôi lại nổi tiếng đến vậy. Tôi thẳng thắn nói rằng hoàn cảnh gia đình không cho phép tôi có những chi tiêu không cần thiết.
Đi chơi thì làm gì có chuyện không mua sắm, không tiêu tiền. Người khác mua sắm, tôi đứng nhìn, người khác ngại, bảo mời tôi, nhưng tôi lại không thể mời lại. Quan trọng hơn, tôi lo lắng việc chi tiêu tùy tiện sẽ ảnh hưởng đến việc xét duyệt trợ cấp khó khăn của mình.
Vì đã nhận trợ cấp khó khăn, chiếm chỗ này, tôi quyết tâm chỉ dùng số tiền đó vào việc học và sinh hoạt, chứ không phải để hưởng thụ.
Hạ Nhẫn Đông nghe xong nhíu mày, cuối cùng gọi cho tôi một cốc sữa socola:
"Đời đã đủ khổ rồi, không cho cậu uống cà phê nữa, cho cậu một chút ngọt ngào nhé."
Tôi: ... Đây là bữa cuối cùng của tôi sao?
Có lẽ cuối cùng cũng tìm được người để tâm sự, sau khi đồ uống được mang ra, cô ấy bắt đầu kể cho tôi nghe về vị hôn phu của mình.
Hai người họ là thanh mai trúc mã.
Tôi phản ứng một chút: Thanh mai trúc mã? Dùng từ thật hoa mỹ.
Chính là quen nhau từ bé đúng không? Thế thì cả làng tôi chả phải đều là thanh mai trúc mã à?
"Bọn tôi đã đính hôn từ nhỏ, trước giờ vẫn rất tốt, nhưng mấy năm gần đây anh ta đột nhiên không muốn nữa."
"Trước đây đã nói là muốn hủy hôn, nhưng không ai đồng ý."
"Tôi không biết mình đã làm sai điều gì."
"Bây giờ anh ta càng không coi tôi ra gì, mang danh vị hôn phu của tôi, lại đi ở bên người khác."
"Nghe nói anh ta rất thân mật với người đó, còn đưa cô ta ra vào các cửa hàng xa xỉ."
Đây là chuyện ở đâu thế, đây có phải Trung Quốc hiện đại không vậy? Nghe sao mà lạ thế. Hơi giống chuyện ở cái làng bên cạnh, người đàn ông với người phụ nữ chỉ kết hôn, chưa đăng ký, nhưng lại lên thành phố tìm thêm một người vợ nữa.
Tôi vỗ đùi: Hiểu rồi.
Sau đó đầy phẫn nộ: "Chuyện này quả thật là quá đáng."
"Sao cậu không tát anh ta? Có phải lười tập thể dục không?"
"Hay là lần sau về nhà tôi mang cho cậu một ít thuốc chuột nhé, nếu anh ta chết thì là chuột tinh thành hình đó."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất