Chương 3
Hạ Nhẫn Đông nói cô ấy khá ưng tôi, lúc chia tay còn nói muốn thêm WeChat của tôi. Tôi ngập ngừng một lát, lấy ra từ trong túi... chiếc điện thoại "cục gạch" của mình.
Cô ấy: ?
"Cậu dùng cái này sao? Không phải chứ, tôi biết rồi, cậu đang đùa tôi đúng không? Ha ha, buồn cười thật đấy."
Thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc, tiếng cười của cô ấy dần nhỏ lại, lo lắng hỏi: "Cậu thật sự dùng cái này sao?"
Tôi gật đầu:
"Lưu số điện thoại nhé, có chuyện gì cứ gọi cho tôi."
Ánh mắt cô ấy nhìn tôi đầy thương hại: "Ôi trời, bất tiện quá, để tôi mua cho cậu một cái nhé?"
Tôi xua tay, từ chối: "Không cần đâu, gọi điện là đủ rồi, tôi không phải là không có điện thoại thông minh, chỉ là để ở nhà thôi. Cửa hàng tạp hóa dùng thẻ ăn, siêu thị bên ngoài dùng tiền mặt, học sinh nội trú nên dùng điện thoại 'cục gạch' là hợp lý."
Chuyện này không phải rất bình thường sao? Đi học sao có thể dùng điện thoại thông minh, không biết tại sao họ lại làm quá lên như vậy. Thế nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại càng thêm thương hại, dường như không tin.
Tôi không để chuyện này trong lòng, có hiểu lầm thì giải thích là được.
Thực ra từ tận đáy lòng, tôi không nghĩ rằng chúng tôi sẽ còn gặp lại. Dù sao cô ấy cũng nói, tôi và vị hôn phu của cô ấy không cùng đẳng cấp. Điều đó cũng áp dụng cho cả tôi và cô ấy.
Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã hoàn toàn quên bẵng chuyện này. Cho đến một lần nọ, tôi lại vô tình gặp Hạ Nhẫn Đông. Cô ấy bất tỉnh nhân sự, được một người đàn ông bế từ trên xe xuống, đang đi về phía khách sạn.
Tôi lập tức hét lớn ngay giữa phố: "Cậu mau đặt người xuống!"
Trương Phi hét lớn ở cầu Trường Bản, tôi thì không làm được, nhưng tí nữa có thể dùng chân đá. Người đàn ông kia nhìn tôi, ngạc nhiên: "Là cậu sao? Tôi biết ngay mà..."
"Là bố cậu đấy!" Tôi gầm gừ tiến lại gần, giành lấy cô ấy.
Cô ấy hoàn toàn mất ý thức, mặc kệ người khác muốn làm gì thì làm. Vậy mà anh ta lại đưa người như vậy vào khách sạn, làm sao có thể là người tốt được chứ?
"Hạ Nhẫn Đông, Hạ Nhẫn Đông." Tôi gọi mấy tiếng nhưng không thấy phản ứng.
Tôi lườm kẻ tình nghi: "Cậu đã làm gì cô ấy?"
Mẹ nó, tên này có khi nào bỏ thuốc cô ấy không! Lát nữa tôi sẽ đấm thật mạnh vào nhân trung của anh ta.
Nhân trung của con người ấy.
Người đàn ông kia sững sờ: "Tôi làm gì được? Cô ấy bị say nắng, tôi đưa cô ấy đến khách sạn thuộc sở hữu của chính cô ấy để nghỉ ngơi mà."
Say nắng? Biết không phải bị bỏ thuốc, tôi yên tâm hơn, quan sát kỹ một lúc rồi nói:
"Chắc là hạ đường huyết."
Vài phút sau, tôi mở một chai Coca, cho Hạ Nhẫn Đông uống.
Người đàn ông kia vẫn chưa từ bỏ, hỏi tôi:
"Cậu thật sự không nhớ tôi sao? Tôi là Tưởng Minh Hoa đây, chúng ta đã gặp nhau rồi mà."
"Thế còn chiếc xe này? Cậu cũng không nhớ sao?"
Xe à? Tôi không giỏi nhớ xe lắm. Nhưng nghe anh ta nhắc nhở, cuối cùng tôi cũng có chút ấn tượng.
"Biểu tượng giống cái bánh ú, nhớ ra rồi, là chiếc xe tự lái lần trước!"
Tưởng Minh Hoa sững sờ:
"Bánh... bánh ú?"
"Đây là xe Maybach đấy!"