Chương 1
Vị hôn phu của Hạ Nhẫn Đông yêu một nữ sinh nghèo trong trường.
Nghe được tin này, tôi chẳng để tâm lắm. Dù sao thì tôi cũng không quen Hạ Nhẫn Đông, cũng không quan tâm mấy chuyện bát quái này.
Cho đến khi Hạ Nhẫn Đông tìm đến tôi.
"Cô chính là người anh ta thích à? Gu thẩm mỹ của anh ta cũng..." Cô ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rồi khựng lại, thay đổi giọng: "Sao lại không tệ đến thế này? Anh ta cũng biết chọn đấy chứ."
Trước lời khen tạm gọi là vậy, tôi ấp úng: "À, cảm ơn?"
Ôi trời, cô ấy chân thành thật đấy. Hạ Nhẫn Đông hừ một tiếng:
"Đừng tưởng xinh đẹp là có thể làm càn. Đôi giày trên chân tôi đây thôi đã ba vạn tệ rồi, bằng mấy năm học phí của cô đấy, hai người không cùng đẳng cấp đâu, anh ta chỉ đùa giỡn với cô thôi."
Chậc, đôi giày này ba vạn tệ à? Tôi cúi đầu quan sát kỹ một lượt nhưng vẫn không hiểu nổi.
Đi vào là bay được hay sao vậy?
Năm ngoái bố tôi phẫu thuật bắc cầu tim hình như cũng tốn khoảng ba vạn tệ. Cô ấy đi giày bằng tiền mổ tim của bố tôi à?
Ngay lập tức, tôi kính nể: "Chị, chị thật là giàu có."
Cô ấy sững sờ, dường như không ngờ tôi lại nói vậy, giọng nói lắp bắp:
"Cậu... cậu, đừng tưởng nịnh nọt tôi là có thể lấp liếm được. Những lời tôi vừa nói cậu nghe hiểu không? Cậu và anh ta không cùng đẳng cấp, anh ta nhiều lắm cũng chỉ đùa giỡn thôi."
"Người đốn củi như cậu đừng chơi với người chăn cừu như anh ta, điều cậu nên làm bây giờ là học hành tử tế, chứ không phải lãng phí thời gian vào đàn ông."
Tôi gật đầu: Chị ấy nói đúng, nhưng mà...
"Chị, hình như chị nhận nhầm người rồi."
Mẹ tôi dạy phải làm người lương thiện, chính trực, sao tôi có thể làm chuyện như vậy được. Hơn nữa, tôi không có hứng thú với họ.
Chị ấy nói đúng, người đốn củi như tôi không nên chơi với người chăn cừu. Điều tôi nên làm bây giờ là học hành tử tế.
Hạ Nhẫn Đông ngơ ngác: "Nói dối, mọi người đều nói người mà anh ta để ý là nữ sinh nghèo."
"Nói đến nữ sinh nghèo không phải là cậu thì là ai?"
Tôi: ? Xúc phạm nhân phẩm à?
Đau lòng quá. Nước mắt tuôn rơi.
Cô ấy hoảng hốt: "Ơ, cậu khóc gì thế?"
"Luyến tiếc anh ta đến vậy sao? Tôi biết rồi, là anh ta ép cậu đúng không? Hay là cậu thiếu tiền?"
Cô ấy lập tức rút ra một tấm séc: "Đây là 50 vạn tệ, đủ để giải quyết vấn đề của cậu rồi, hãy rời xa anh ta."
Ước mơ top 3 của tôi là có ai đó tự dưng cho mình một khoản tiền lớn, vậy mà đã thành hiện thực rồi ư?
Mẹ dạy tôi phải làm người lương thiện, chính trực…
Con xin lỗi mẹ, con muốn thăng tiến quá!
Số tiền cô ấy đưa, thật sự là quá nhiều! Tôi rưng rưng nước mắt cầm lấy: "Vâng, đúng vậy, người đó chính là em."
"Chị, em cam đoan sẽ không bao giờ lại gần anh ta nữa."
"Mà tiện thể cho em hỏi, anh ta tên là gì thế ạ?"