Chương 6:
Tôi thực sự đã xao xuyến trong một giây.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn kiên quyết từ chối.
“Người ta vất vả đi làm thêm, sao tôi có thể có những ý nghĩ như vậy chứ?”
Kỷ Ngôn Thành có vẻ thực sự rất thiếu tiền, anh ấy rất hợp tác với mọi yêu cầu mà tôi – cô chủ nhỏ – đưa ra.
Không bao giờ đến muộn, luôn tận tâm và chuyên nghiệp.
Đôi khi vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt anh ấy, thậm chí còn khiến tôi có cảm giác sai lầm rằng anh ấy cũng đang nhìn mình.
Mắt anh ấy sâu thẳm, dáng mắt hơi dài và hẹp, con ngươi đen láy, lông mi không dài nhưng rất dày, khi nhìn thẳng vào mắt, lúc nào cũng toát lên vẻ thâm tình.
Tôi làm sao chịu nổi?
Tình cảm giấu kín nhất cứ thế nhanh chóng bùng lên.
Tôi luôn lo lắng một ngày nào đó mình sẽ không thể kiềm chế được nữa, rồi nó sẽ bùng nổ dữ dội.
“Hay là… cuốn sách vẽ đó không cần nữa.” Tôi nằm rạp ra bàn, tuyệt vọng ôm mặt, “Đằng nào cũng là vẽ anh ấy, đưa cho anh ấy đi. Cứ thế này, tôi chịu không nổi nữa rồi.”
“Cậu nói thật đấy à?”
Hứa Ninh giơ điện thoại lên,
“Tin tức anh ấy làm mẫu khỏa thân cho cậu đã lan ra rồi, bây giờ nhiều người đang xếp hàng mời anh ấy lắm.”
???
Tôi đến trước mà! Ai cũng không được giành!
Nhưng đây chỉ là mong muốn đơn phương của tôi, có quá nhiều người thích Kỷ Ngôn Thành, diễn đàn trường học bàn tán sôi nổi, vô số người rục rịch muốn hành động.
Lại còn có một, hai người cực kỳ chủ động nữa chứ.
Nhìn Vương Tĩnh Như đang chặn trước cửa phòng vẽ, tôi đau đầu không chịu nổi.
Nói ra thì mối quan hệ giữa chúng tôi khá vi diệu.
Khi nhập học, tôi đứng nhất chuyên ngành, cô ấy đứng nhì.
Dù chúng tôi ít qua lại, nhưng bình thường vẫn hay bị đem ra so sánh, ngay cả Vương Tĩnh Như cũng vậy, cô ấy luôn ngấm ngầm tranh cao thấp với tôi.
Quan trọng nhất là, cô ấy cũng thích Kỷ Ngôn Thành.
“Chào bạn Kỷ, mình là Vương Tĩnh Như.”
Vương Tĩnh Như trang điểm tinh xảo, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười đúng mực,
“Không biết bạn có thể làm mẫu cho mình được không?”
Một người đẹp nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, chắc ai cũng khó từ chối nhỉ.
Tôi lén nhìn Kỷ Ngôn Thành, nhưng lại thấy anh ấy thờ ơ, giơ tay chỉ vào tôi.
“Xin lỗi, tôi đã là người của cô ấy rồi.”