Chương 001: Thiếu niên đông kinh. (1)
Đông Kinh đã tới cuối xuân rồi, hôm sau nóng hơn hôm trước.
Năm nay thời tiết bất thường, mới đầu tháng tư mà đã nóng tới chó phải thè lưỡi, cây liễu hai bên quan đạo dưới ánh mặt trời cũng uể oải cúi đầu, chẳng có gió, nên chẳng thể hoạt bát được.
Hai con dê buộc bên cây liễu lưỡi nhác ăn cỏ bên cạnh, nhưng cỏ non cũng không có nhiều, chúng cố vươn cổ thật dài mà chẳng ăn thêm được mấy thành ra con nào con nấy gầy gò trông đến mà thương.
Đứa bé nhà ai mà lười thế này?
Chăn dê là phải chăm chỉ, phải liên tục đổi bãi cỏ thì dê mới béo được chứ!
Cây liễu không có tiếng ve kêu, ve tháng tư chưa trưởng thành, chưa tới mùa lên tiếng tìm bạn tình, nên cũng chẳng có những đứa bé cầm que trúc đi chọc ve.
Trời nóng bức một cách bức bối buồn tẻ.
Cách Huân Nam Môn chưa đầy mười dặm có một trang tử nho nhỏ, cả trang chỉ có một tòa viện lạc, một cái sân phơi chứa mười mấy cái đụn rơm cao chất ngất, một cài cái nhà xưởng lác đác đây đó, nhưng bao quanh lại là đồng ruộng phì nhiêu, hoa màu xanh mướt, một con kênh nhỏ chảy vòng quanh sơn trang, ếch kêu ộp oạp, chim chóc líu ríu ở bờ đê, một khung cảnh điền viên u nhã.
Mạ ở những mảnh ruộng khác cao có nửa xích, vì không đủ nước uống nên lá vàng vọt thiếu sức sống, còn lúa mạch ở miếng đất này lại phát triển cực tốt, chẳng những cao hơn ruộng bên cả gang bàn tay, còn to chắc, lá vươn cao, mang màu xanh khỏe khoắn.
Con kênh nhỏ bên ruộng lúc nào cũng có nước chảy róc rách trong vắt, người đi qua nơi này luôn dừng lại giặt khăn tay, sau đó rửa mặt thật sảng khoái rồi mới đi về phía cổng thành cách đó không xa. Vào thành phải chỉnh tề thì người ta mới không nhìn ra mình là người nhà quê.
Một thiếu niên mười hai mười ba mặc áo cộc tay, lòi cả cái bụng tròn tròn với cái rối lồi cả tấc ra ngoài, nằm dưới cái lán cỏ, buồn chán phe phẩy bồ phiến đuổi đám ruồi muỗi.
Bên cạnh hắn là mấy cái bàn lau tới bóng loáng, hàng ghế dài, trên bàn có ấm trà, tuy chỉ là loại sứ rẻ tiền nhất, hoa văn cũng vụng về, nhưng ấm trà như thế, dù đạt quan quý nhân lấy uống cũng không thấy hèn kém.
Ấm trà mang tới cho người ta cảm giác đầu tiên là sạch, rất sạch làm cái quán nghèo thêm chút vẻ thanh cao.
Góc lán cỏ có một lò sắt nho nhỏ, bên trên đặt chậu đầu lớn đang bốc hơi, trong nước sôi là những chén trà to bằng nắm đấm.
Một hán tử ăn mặc kiểu binh lính lau mồ hôi ròng ròng trên trán, đi vào lán thuần thục dùng kẹp trúc gắp chén trà trong chậu ra, rót một cốc trà đầy, uống hết sạch.
Uống liền ba lần, cởi áo nằm xuống cạnh tên béo:” Mẹ nó chứ, tháng tư mà đã nóng thế này, tiếp tục thế này lão tử khỏi đi làm, biến thành thịt khô luôn.”
Tên béo nhúc nhích thân thể, lười nhác nói:” Uống trà không sao, nhưng phải rửa sạch chén trà chứ, không trả tiền, lại không làm việc, cẩn thận Xảo ca lột da đấy.”
Binh sĩ cười hô hố:” Để lão tử nghỉ chút nào, lát nữa rửa, nhưng mà Xảo ca không rảnh tới kiếm chuyện với ta đâu.”
“ Sao thế, Xảo ca nói nhất định sẽ tới.”
“ Ha ha ha, không tới đâu, vừa đi qua trang tử, nhìn thấy Xảo ca kéo bà nương của Lưu Nhị vào đống cỏ.”
Tên béo thất kinh ngồi bật dậy, cầm bồ phiến chạy về trang, vừa chạy vừa la bải hoải:” Xảo ca, Vương Bà Tích không phải nữ tử tốt, đệ ngửi thấy mùi hồ ly trên người cô ta ... Đệ không muốn cô ta làm đại tẩu đâu.”
Hoa màu lúa mạch trong trang rất tốt, vì thế năm nào cũng có rất nhiều cỏ khô, trong trang lại không đốt củi, vì thế mấy năm qua đã chất thành núi rồi.
Sau đống cỏ lớn, một tráng hán trần truồng đang nôn nóng vùi đầu xé y phục vốn chẳng còn mấy trên người phụ nhân trẻ, từng mảng da thịt trắng nõn lọt vào mắt, hán tử vùi mặt vào ngực ả, hai tay cũng đồng loạt ra trận, sờ soạng khắp cơ thể đầy đặn.
Tay của hán tử do làm nghề rèn từ nhỏ nên rất thô ráp, làm khoái cảm ào ào đổ tới, toàn thân phụ nhân nóng hầm hập, hơi thở rối loạn: « Xảo ca ... khoan, khoan đã, nghe nô gia nói hết đã nào. »
Lúc này y phục của phụ nhân chẳng còn mấy trên người, chiếc yếm lót vàng cam cũng tuột mất một bên, lộ ra nửa bầu vú mơn mởn, một phụ nhân thành thục y phục nửa che nửa hở thế này luôn hấp dẫn nhất, hán tử đang độ tuổi hai mươi khí huyết phương cương làm sao nhẫn nại sao nổi, lúc này chỉ muốn phát tiết thú dục sôi sùng sục trong người.
Thường ngày tới lúc này là phụ nhân nhiệt tình đáp lại rồi, hôm nay cứ đẩy hắn ra.
“ Sao thế, lão tử không chịu nổi nữa rồi?”
Xảo Nhi bực mình lắm, nhưng phát hiện ra phụ nhân mở to mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm qua đỉnh đầu mình, giật mình quay đầu lại, thấy sau đống cỏ nhô ra bảy tám cái đầu, mười mấy con mắt nhìn bọn họ không chớp.
“ Không xong, bị phát hiện rồi.” Không biết ai hô lên, những cái đầu rụt lại, sau đó tan tác chim muông:
Phụ nhân xấu hổ cực độ, lấy hết sức lực đẩy mạnh Xảo Nhi ra, luống cuống mặc y sam bỏ chạy.
Miếng ăn dâng tới miệng còn mất, Xảo Nhi tức giận vô cùng, gầm gừ:” Linh Nhi, Phúc Nhi, Hỏa Nhi, lão tử lột da các ngươi ...”
Phụ nhân vừa chỉnh y sam vừa hốt hoảng chạy ra khỏi sân phơi, không cẩn thận dẫm phải cái cào, thế là bốp, đập ngay trúng mi tâm ả, mắt nổ đom đóm, nhũn người ngã xuống. Xảo Nhi vội vàng chạy tới đỡ, thấy ả đã hôn mê rồi, bốn bề là tiếng cười ha hả của đám khốn kiếp, càng không kìm được giận.
Đang định tìm bọn chúng tính xổ thì một thằng béo bụng to không biết la hét cái gì, lảo đảo chạy tới.
Thấy Xảo Nhi ôm phụ nhân lộ nửa bầu vú ra ngoài, gấp giọng hô lên:” Xảo ca, nữ tử này không phải là người tốt, có mùi hồ ly, đừng để cô ta làm đại tẩu đệ.”
Đang lên cơn mà không có chỗ trút giận, Xảo Nhi giơ chân đá ngay cái mông bự của thằng béo, thằng béo xoay tròn mấy vòng rồi ngã cắm đầu vào đống cỏ.
.....