Chương 184: Phải lớn lên thôi. (2)
Hôm nay trời không có gió, người có kinh nghiệm đều biết, chỉ cần lầu gác trong phủ cháy hết thì lửa cũng tắt, lúc này bức tường cao lớn của Tông Chính phủ thành ra hữu dụng, ngăn cản lửa lan đi.
Những nhà quanh đó sớm đã rưới nước ướt sũng rồi, khả năng cháy không lớn, thế là mọi người tụ tập chỗ cao, đợi Tông Chính phủ cháy thành than.
Đó là kết quả chắc chắn, nên Thiết Tâm Nguyên chẳng còn nhiều hứng thú nữa, ngược lại Tiểu Xảo Nhi xem tới hào hứng, không muốn đi. Kẻ xấu luôn muốn tận mắt chứng kiến ác quả của mình, đó là hưởng thụ lớn.
Bao Tử cõng Thiết Tâm Nguyên về ngõ Tảo Trủng, cái chợ tạm họp quanh cây táo cổ thụ đã giải tán, mọi người về nhà nấu cơm ăn, mùi thức ăn làm cả hai đói cồn cào, chút bánh trái cướp ở chỗ hoàng đế căn bản chẳng mấy tác dụng.
Cửa hiệu hôm nay đông người lắm, nhưng chẳng ai chú ý tới ăn uống, đều nghe một người béo miệng văn nước bọt kể chuyện hôm nay:” Dương gia đại lang bị đánh thảm lắm, Thiết Sư Tử to như trâu, mỗi cú đấm đều thịch thịch thịch, như đánh vào bao gạo. Chậc chậc, may mà Dương đại lang chịu được, không biết làm thế nào mà còn khiến Thiết Sư Tử thương tích đầy mình ...”
Đang nghe chuyện Vương Nhu Hoa thấy Bao Tử cõng nhi tử về, đi tới:” Dương đại lang lấy được khôi thủ rồi sao?”
“ Chưa biết ạ, trong thành bốc cháy, bệ hạ không nói gì đã về thành rồi.”
Vương Nhu Hoa bĩu môi:” Ngũ Phương đại sư đã sớm nói rồi, bọn họ dẫn hỏa thiêu thân, xảy ra chuyện là tự mình chuốc lấy. Nhân quả chưa làm rõ đã dám mời người thi pháp.”
Thiết Tâm Nguyên ngạc nhiên:” Hôm qua mẹ còn tiếc vì không dùng ly hỏa của người ta mà.”
“ Hôm qua là hôm qua, mẹ không biết nhân quả trong đó mà, may hôm nay không đi ...”
Mẹ cũng như hoàng đế, nói thế nào bản thân cũng có lý, Thiết Tâm Nguyên ôm bụng nhăn nhó:” Làm cho con và Bao Tử cái gì ăn đi, sáng giờ được mỗi bát hồn đồn.”
Vương Nhu Hoa nhìn Bao Tử ngồi dựa cửa như sắp chết, bực mình mắng:” Lúc nào cũng mang đứa bụng to tới ăn cơm, sớm muộn gì nhà ta cũng bị nó ăn tới sập hiệu.”
Mấy lời này Thiết Tâm Nguyên và Bao Tử không để vào tai, ngồi phắt lên bàn đợi đồ ăn.
Thiết Tâm Nguyên thấy toàn thân uể oải, mềm oặt, chẳng có chút sức lực nào, cảm giác này thực ra rất thoải mái, nhất là ăn cơm xong càng không muốn nhúc nhích.
Dù chuyện Dương Nhu Hoa hay Tông Chính phủ đều cách y rất xa.
Bao Tử nhận tiền xong về nhà, Thiết Tâm Nguyên chui vào xe, đắp chăn lên là ngủ say luôn.
Tỉnh dậy thì đã là hôm sau rồi.
Mẹ đã tới hiệu, trên bếp đặt nồi cháo, bên trong có nho khô, táo đỏ, thơm nức mũi, vừa đủ ấm, Thiết Tâm Nguyên húp bát cháo lớn ra sân.
Mùa xuân đã tới rồi, không khí không khô hanh nữa, mà có chút âm ẩm, chỉ là mang theo mùi khói, nhìn về phía Ngự nhai, không thấy khói nữa, hẳn là Bao Chửng chỉ huy hỏa tuần phô dập lửa rồi.
Một cái Tông Chính phủ cháy thôi mà, chẳng ảnh hưởng tới sự vận chuyển của Đông Kinh, cháy như vậy thì mùa đông nào chẳng có vài vụ, huống hồ vụ cháy này còn do Triệu Duẫn Nhượng ngu xuẩn gây ra, càng chẳng ai thương hại, thậm chí còn thành trò cười cho thiên hạ.
Khuôn mặt Tiểu công chúa vẫn xinh đẹp như thế, đằng sau tường thành màu xám xuất hiện một gương mặt đỏ hồng như táo chín, làm cả không gian bừng lên sinh khí.
“ Hộp nhạc tốt lắm, không hỏng đâu.” Tiểu công chúa ôm hộp nhạc cho Thiết Tâm Nguyên nhìn rồi nghiêng người cho hồ ly thè lưỡi vươn đầu ra chào, cuối cùng bảy con chó không thiếu con nào đều xuất hiện, mỗi con gâu một tiếng:
“ Ổ chó làm xong rồi, ma ma trải bông dày lắm, ta nằm ngủ thử, rất thích, nhưng hồ ly không thích ngủ bên trong.”
Thiết Tâm Nguyên cười:” Vì đó là nhà của chó, không phải của hồ ly, nó tất nhiên không ở.”
Hồ ly có vẻ rất gấp, cứ nhảy lên liên hồi, chắc là lo Thiết Tâm Nguyên không nhìn thấy mình, còn kêu vài tiếng, thế là ma ma cho nó vào giỏ thả xuống, nó chạy vòng quanh chân Thiết Tâm Nguyên.
“ Này, không cần quà sinh nhật cho ta đâu.” Vẻ mặt Tiểu công chúa có chút ảm đạm:
“ Sao thế, ta sắp làm thêm rồi, cầu nhỏ nước chảy còn thêm xe nước.”
Mắt Tiểu công chúa mở rất to, nó không sao tưởng tưởng được món quà đó như thế nào, nhưng mà nghe có vẻ không tệ, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng quyết liệt, cuối cùng vẫn lắc đầu:” Lần trước ngươi tặng ta hộp nhạc là tốt lắm rồi, nhà ngươi nghèo, lại tặng quà thêm thì không có cơm để ăn nữa.”
Thiết Tâm Nguyên không biết hoàng đế dạy con ra sao, chắc là toàn lấy ví dụ thê thảm nhất ra kể, để dạy nữ nhi tính tiết kiệm.
Mỗi lần Thiết Tâm Nguyên đều muốn nói với công chúa là nhà mình không nghèo, có điều nghĩ tới nói với người hoàng gia là nhà mình giàu lắm thì khác nào não bị nước lũ dìm qua.
Tiểu công chúa có nhận thức như vậy cũng không tệ, trong cung nhiều lão sư như vậy mà không đính chính lại là vì cân nhắc lợi hại trong đó, muốn dạy nó thành công chúa tốt biết thương người.
“ Sau này ta tới Tam Hòe đường học, không ở nhà nữa, ngươi có chuyện thì viết thư, hồ ly sẽ mang giúp.” Thiết Tâm Nguyên vỗ vỗ đầu hồ ly gác lên đùi mình dặn:
Tiểu công chúa rầu rĩ nói:” Vậy là ngươi cũng đi à, sáng nay Lưu thái phi chết, họ nói là bị khói hun chết, người già quá rồi, đáng lẽ ta nên đưa cái lò của ngươi cho ..”
Thiết Tâm Nguyên rất thích ở cạnh Tiểu công chúa, tâm linh trong sáng đó khiến y được gột rửa, cảm thấy mình cũng là người tốt, không như ở cạnh Tiểu Xảo Nhi, lúc nào cũng tính chuyện hại người.
Tiểu công chúa không thể tới đây lâu, sau khi gửi cho Thiết Tâm Nguyên ánh mắt tha thiết hi vọng về món quà, liền dẫn đàn chó vong ân phụ nghĩa rời đi.
Mảnh đất rộng bao la dưới tường thành chỉ còn lại Thiết Tâm Nguyên và hồ ly.
Hồ ly gần đây không thích chăm sóc chó con nữa, đó là do tập tính của hồ ly, một khi con non lớn lên, chúng đuổi đi, để tự lực cánh sinh. Có điều đó thường là chuyện hồ ly cái làm, Thiết Hồ Ly là con đực trăm phần trăm.
Thành Đông Kinh nhiều hồ ly lắm, đa phần chỗ bỏ hoang đều có, bọn chúng thay đổi thói quen đi săn, chuyên môn ăn rác, bọn chúng đã quen sống cùng con người.
Đôi khi Thiết Tâm Nguyên đoán, có phải vì những con hồ ly hoang khác bài xích Thiết hồ ly, nó không có bạn, thấy đàn chó con không địch ý với mình, nên tha về nhà?
Mùa xuân tới, gió đông trở nên cường thịnh, mây trắng như bông banh nhanh qua đầu, lúc thì rất dày, lúc thì mỏng, bị gió xé nát tan tành.
Rồi mây trắng biến thành mây đen, sau đó mưa đổ xuống.
Đó là quá trình tuần hoàn tự nhiên, cũng là quá trình của sinh mệnh.
Thế nhưng Thiết Tâm Nguyên không đợi được quá trình đó nữa, hôm qua là một ngày vô cùng kích động lòng người, nhưng y chỉ có thể đứng xa mà nhìn, rất không cam lòng, ôm lấy hồ ly thủ thỉ:” Hồ ly, ta phải lớn lên thôi!”
(*) HẾT Q1 rồi đó, phần hay nhất truyện này là ở Tây Vực, cơ mà mình cũng thích đoạn còn nhỏ này.