Chương 002: Thiếu niên đông kinh. (2)
Thời tiết tuy nắng nóng nhưng trong thành không vì thế mà bớt náo nhiệt, nào là bán rong, nào sai vặt, rồi người khuân vác, người biểu diễn nhào lộn tạp kỹ, trên đường lớn người đi người lại, đông đúc rộn rộn ràng ràng.
Một thiếu nữ từ trong hiệu tơ lụa đi ra, bất chợt bắt gặp thiếu niên tức thì giữa phố xá nườm nượp chỉ còn duy nhất hình bóng đó. Một thiếu niên phe phẩy một cái quạt ung dung trấn định như chẳng hề bị cái nóng ảnh hưởng, khuôn mặt thập phần tuấn tú, hai mắt dài mà linh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở, phát hiện có người nhìn mình, nở một nụ cười ấm áp tựa ánh dương quang khẽ gật đầu vô cùng phong độ.
Thiếu nữ mặt đỏ như gấc chín, đưa khăn tay che mặt, e thẹn lướt qua bên cạnh thiếu niên, khéo léo để lại cho y bóng dáng mềm mại phơi phới thanh xuân của mình.
Hơi khép mắt hít làn hương thầm còn vương trong gió, thiếu niên mỉm cười rời thành, đi thẳng tới cái lán cỏ.
Trong lán có tráng hán mình trần ngủ rất khó coi, trên bàn là cốc trà uống qua mà không rửa, thiếu niên nhíu mày, đặt quạt gấp xuống, cầm quán trà ra kênh ngoài lán, rửa thật sạch rồi cho vào chậu đồng.
Y chọn một cái chén trà sạch sẽ trong chậu đồng, rót cho mình chén trà mát, uống xong cầm quạt khẽ gõ lên bàn, lẩm bẩm:” Thủy Châu Nhi là đứa hám tiền, vậy mà bỏ quán trà đó, đúng là lạ.”
Ngồi một lúc không thấy tên béo quay về, đứng dậy rũ thanh bào, đi về phía trang tử.
Đi chưa được bao xa thì sau lưng truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, ai dám phóng ngựa ở chốn đông đúc thế này, thiếu niên quay đầu nhìn thức thì kinh hãi. Chỉ thấy một bóng đỏ rực như lửa lao qua lán cỏ như chớp giật, thiếu niên thầm hô không xong, dáo dác nhìn quanh, lập tức tung mình chui vào ruộng lúa mạnh, lúa mạch vừa trưởng thành vừa vặn che được thân hình của y, chỉ là vòng vàng búi tóc lóe ánh sáng chói mắt dưới mặt trời.
May là y còn nhớ ra xòe quạt che lên đầu, chiếc quạt vẽ tranh sơn thủy màu xanh vừa vặn che kín đầu y.
Quân hán đang ngủ ngon, chợt thấy ngực đau như kim đâm, gào lớn sờ soạng ngực muốn chửi, chợt thấy một thiếu nữ toàn thân khinh trang đỏ rực đeo chiếc khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng đang quắc lên hung dữ, gió từ đồng lồng lộng thổi làm chiếc áo mỏng dán vào người, lộ ra đường cong chắc nịch và ưu mỹ.
Nhưng hắn không dám nhìn thân hình nóng bỏng đó, cười nịnh:” Tiểu nương tử muốn uống trà xin cứ tự nhiên, trà ở đây nổi tiếng sạch sẽ.”
Thiếu nữ không trả lời, một tiểu nha hoàn đi tới đanh đá quát:” Ta biết trà sạch, nhưng ngươi thì bẩn.”
Quân hán biết ý khom lưng cúi đầu:” Vâng, vâng, tiểu nhân đi ngay, tiểu nương tử thong thả dùng.”
Một quả vàng nhỏ bay tới, quan hán bắt lấy ngay, đang định tạ ơn thì nghe thấy hồng y thiếu nữ che mặt hỏi:” Đừng giả ngốc nữa, ta hỏi ngươi, có phải Thiết Tâm Nguyên vừa qua đây không?”
Quân hán liên tục lắc đầu:” Tiểu nương tử cũng thấy rồi, tiểu nhân ngủ bất tỉnh nhân sự, đừng nói Thiết thiếu gia tới, dù bị hổ tha đi thì tiểu nhân cũng không biết.”
Tiểu nha hoàn quát:” Đừng có lắm lời, còn không cầm ban thưởng xéo đi.”
Quân hán nắm chặt quả vàng, áo cũng bỏ luôn, chớp mắt chạy mất.
Một lát sau có chiếc xe ngựa đi tới, thanh y nữ tử vừa xuống xe chưa kịp nói gì thì hồng y thiếu nữ bực dọc nói:” Chạy đằng trời, tưởng rằng chạy thoát được sao?”
Thanh y nữ tử vào quán, lấy ba chén trà sạch, vừa rót trà vừa nói:” Đường Đường, không thể trách Nguyên ca nhi được, ta bảo muội bao lần rồi, yếm lót của nữ nhi gia không thể phơi ở dưới mặt trời, mà phải hong trong chỗ râm mới được, muội treo ở sân, y không cẩn thận đi vào nhìn thấy, đâu hoàn toàn là lỗi của y.”
Đường Đường hét lên:” Tại y hết, đại nam nhân còn xông bừa vào tiểu viện của muội làm cái gì?”
Thanh y nữ tử vỗ trán:” Nguyên ca nhi có coi muội là nữ tử đâu, muội còn chẳng coi mình là nữ tử nữa là, tết Nguyên Tiêu ta còn thấy muội cưỡi lên lưng y.”
“ Đó là do muội say ...”
“ Bỏ đi, muội toàn lý luận kỳ quái, ta hỏi muội, tìm được Nguyên ca nhi rồi thì muội hỏi tội y thế nào?”
Đường Đường bực bội lắc đầu:” Kệ, tìm được y hẵng tính, y nhất định là tìm Xảo Nhi, bọn chúng rắn chuột chung ổ.”
Nói xong uống cạn chén trà, đội mũ chùm mặt lên thúc giục hai kia nhanh nhanh uống trà còn đi tìm Thiết Tâm Nguyên tính sổ.
Ba thớt ngựa phi qua chỗ Thiết Tâm Nguyên, đợi người đi xa y mới bò dậy, nhìn Đường Đường cúi rạp trên mình ngựa, cặp mông tròn hiện ra lồ lộ, tư thế dụ hoặc đó khiến y tích tắc tưởng tưởng vài hình ảnh rất không lành mạnh:
“ Lần sau đánh chết lão tử cũng không vào tiểu viện của Đường Đường nữa, nữ nhân quỷ quái, nha đầu béo ú năm xưa làm sao thành tuyệt sắc giai nhân như vậy chứ?”
Phủi hết bụi đất trên người, chẳng mấy chốc lại thành thiếu niên phong độ tiêu sái, chỉ là hai mắt lại láo liên như trộm, cẩn thận vòng qua đường lớn, tránh lối nhỏ, nhặt một cục đất ném lên cái tấm biển ghi hai chữ “Xảo Trang” nguệch ngạc, rất muốn đốt béng nó đi cho đỡ chướng mắt, Thiết Tâm Nguyên leo tường cẩn thận quan sát xung quanh.
Viện lạc này rất rộng, chia làm ba phần rõ rệt, đông khóa viện, tây khóa viện với những dãy nhà thẳng tắp, hậu viện càng rộng rau xanh mơn mởn.
Vào trong rồi Thiết Tâm Nguyên rất không hài lòng, mình chỉ đặt một khúc cây khô ở chân tường là có thể dễ dàng nhảy vào, đám trộm còn chẳng ra vào như chỗ không người?
Cơ mà nếu trộm vào đông khóa viện gặp phải đám Xảo Nhi thì khác nào chuốc họa vào thân, còn tây khóa viện thì …
Phía đông ồn ào láo nháo, không biết là đang cãi nhau cái gì, chỉ nghe thấy tiếng hét của Đường Đường muốn chọc thủng mái nhà, tình huống thế này không tới thì hơn.
Đi về phía tây viện tử, ở đó có sáu muội tử ngoan ngoãn, chắc là được yên thân một chút.
Nhu Nhi muội tất nhiên là có tính cách nhu hòa, vóc dáng cũng thon thả yểu điệu, tài khâu vá càng được Thiết Tâm Nguyên yêu thích, trừ hai cái răng hô ra thì không có gì để chê bai.
Thiết Tâm Nguyên vừa vào phòng, Nhu Nhi liền dùng chổi lông gà chu đáo phủi bụi và lá cây trên người.
Y vừa nằm xuống giường là Nhu Nhi mang tới bánh trái và nước quả mát, uống một ngụm, vị không tệ, nước dưa ép thêm mật ong, ngon mê người.
Nhìn cái miệng hơi chề ra của Nhu Nương, Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Để ta nghĩ cách nhổ răng muội, tuy sau này ăn uống khó một chút, nhưng có lợi đấy.”
Nhu Nhi rầu rĩ lắc đầu, ngồi xuống lấy cái áo ngồi khâu vá:” Cha mẹ vì thế mà bỏ muội, Nhu Nhi nếu cũng chê hàm răng của mình thì thực sự không còn sống được nữa.”