Ngân Hồ

Chương 003: Phiền não của thiếu niên.

Chương 003: Phiền não của thiếu niên.


Đám muội tử ở đây ít nhiều đều có khiếm khuyết nên bị cha mẹ vứt bỏ, đứa nào đứa nấy đều kiên cường tự lập, nhưng chính tính cách đó lại làm lỡ dở nhân duyên.
“ Chu Tam bị Xảo ca đánh gãy răng rồi, giờ toàn phải húp cháo loãng, muội không cần trốn trong nhà nữa, xem kẻ nào dám nói nửa câu không phải về muội chứ.”
Nhìn dáng vẻ thương tâm của Nhu Nhi, Thiết Tâm Nguyên chỉ muốn xông vào Chu gia trang kéo Chu Tam ra đánh cho một trận, nữ tử tốt thế này gả cho tên đầu lợn hắn là phúc tổ rồi, dám kén chọn đã đành, còn dám truyền bá tin đồn khắp nơi, nói Nhu Nhi như dạ xoa ăn thịt người, không chấp nhận được.
Nhu Nhi nhỏ nhẹ nói:” Mọi người tốt với muội, muội biết, Nhu Nhi đời này không gả đi, chỉ cần các ca ca đệ đệ không chê, muội sống trong trang cả đời vẫn vui vẻ.”
“ Nói linh tinh, nữ hài tử thế nào cũng phải gả cho người, Chu Tam chỉ không biết cái tốt của muội thôi. Còn đây là nhà của muội, thích ở bao lâu là chuyện của muội, gia sản có một phần của muội, viết ở khế ước rồi, ai dám đuổi muội đi?” Thiết Tâm Nguyên vỗ về:
“ Thế nào cũng có nam nhân tốt nhận ra ưu điểm của muội, dùng xe ngựa đẹp nhất đón muội về.”
Nhu Nhi cúi đầu cười khẽ, tựa hồ không quá để ý chuyện Chu Tam, rất phóng khoáng.
Ăn bánh uống nước chán chê mà thấy phía đông vẫn còn ồn ào, Thiết Tâm Nguyên chỉ phía đó hỏi:” Bọn chúng cái nhau cái gì thế?”
Nhu Nương nhíu mày:” Xảo ca hôm nay đi tìm Vương Bà Tích, Lưu Nhị trượng phu của ả tìm tới cửa, bị đám Phúc ca nhi dọa một chút, giờ nằm lăn không chịu dậy, nói là dù chết cũng phải đòi lại công bằng.”
Thiết Tâm Nguyên day trán:” Xảo Nhi sao lại dính cái thói xấu này chứ? Người ta có chồng rồi, còn dây vào.”
“ Còn chẳng phải vì người ta gọi huynh ấy là Lý đại quan nhân.”
“ Thế Xảo Nhi định làm sao đây? Đánh chết Lưu Nhị rồi cướp Vương Bà Tích về à?”
“ Ta không bỉ ổi như ngươi.” Xảo Nhi giờ đã trưởng thành một nam tử mình cao vai rộng, trông có chút thô hào nhưng rất có sức hút nam tính, chỉ là không biết bắt chước ai để nhúm râu khó coi, hỏng hết khí chất oai hùng, trông có phần đê tiện:
“ Ha ha ha, thế còn chưa bỉ ổi thì chuyện gì mới bỉ ổi.” Thiết Tâm Nguyên mỉa mai:
Xảo Nhi đoạt lấy cốc nước quả trong tay Thiết Tâm Nguyên tu một ngụm lớn, cười khẩy nói:” Con hơn kẻ nhìn trộm đồ lót của nữ tử, ca ca đây ít nhất dám làm dám nhận.”
“ Khụ … khụ … khụ ..” Thiết Tâm Nguyên sặc nước bọt của chính mình, được Nhu Nhi vỗ lưng một lúc mới nói được:” Đường Đường nói à, cô ta bị ngu hay sao mà đem chuyện này nói linh tinh? Không được, chuyện này phải làm cho rõ, lão tử còn chạy thì phải mang cái tiếng dâm tặc chắc rồi.”
Xảo Nhi nhìn hắn khinh bỉ:” Yên tâm, chỉ mình ta biết thôi, à thêm Nhu Nhi nữa rồi.”
Thiết Tâm Nguyên vừa đi vừa chửi om xòm:” Ngươi biết tức là đại biểu toàn bộ Đông Kinh sắp biết rồi, phải giải quyết, ngươi còn chưa đi à, thuận tiện giải quyết chuyện thối nát của ngươi.”
Vạn bất đắc dĩ Xảo Nhi hừ một tiếng đi theo.
Nhu Nhi thấy Thiết Tâm Nguyên ra mặt, cuối cùng cũng thở phào, muốn cười, lại nhớ cái răng của mình, dùng lực mím môi, lấy gương đồng ra soi, suy nghĩ xem có nên để Nguyên ca nhi nhổ cái răng hổ này đi không?
Đi tới phía đông viện, nơi này người la người khóc như cái chợ, Thiết Tâm Nguyên ra hiệu cho Đường Đường chờ đợi, thấy nàng đùng đùng nổi giận rời đi, phần nào nhẹ người ngồi xuống ghế vắt nhân nhìn Lưu Nhị lăn lộn trên mặt đất và Vương Bà Tích đang khóc thút thít, nói thẳng luôn:” Ba quan, coi như chấm dứt chuyện này, thế nào?”
Vương Bà Tích khóc càng lớn, Lưu Nhị bò dậy túm tóc bà nương của mình kéo lên:” Nguyên ca nhi, lão bà của ta đẹp như hoa, ba quan tiền đã muốn đuổi đi à?”
Chỉ thăm dò thôi, thái độ đối phương thế này dễ xử lý rồi, Thiết Tâm Nguyên ôn hòa nói:” Được, vậy là không nói lễ nghi chỉ nói tiền nhé, ta lấy việc luận việc, ngươi thấy lão bà của ngươi đáng giá bao tiền? Nói ra xem, đều là láng giềng cả, có gì dễ thương lượng, xảy ra chuyện này thể diện mọi người đều không dễ coi.”
Lưu Nhị giơ ngón tay:” Một con trâu ...”
Xảo Nhi nổi khùng:” Vừa nãy ta muốn trả ngươi mười quan ngươi không chấp nhận, giờ muốn một con trâu?”
Lưu Nhị tót ngay ra sau lưng Thiết Tâm Nguyên, hắn cao chưa tới vai Xảo Nhi, không chịu nổi một đòn của tên này:” Lấy mười quan tiền của ngươi thì ta còn mạng à? Nhưng Nguyên ca nhi đền thì ta nhận, từ sau không nói chuyện này nữa.”
Thiết Tâm Nguyên giơ ngón cái, thời tiết thế này nhìn là biết sắp đại hạn, là nông phu trồng trọt, lúa gạo ngoài đồng ngang tính mạng, nhà Lưu Nhị ít lao động, lão bà thì trừ ưỡn ẹo làm dáng ngoài ra không được tích sự gì, mười mấy mẫu ruộng chẳng thể lo liệu một mình, dựa vào sức gia súc, mà giờ bỏ tiền cũng khó mua:” Được, một con trâu, ta chấp nhận.”
Nói xong lấy bút mực trên bàn, chẳng mấy chốc viết xong bức thư, đợi khô mực gấp lại đưa Lưu Nhị:” Lần sau nhà mà có việc thì sang đây, hàng xóm láng giềng giúp được nhau là giúp, đừng làm ầm ĩ lên, hay ho gì không? Đem lá thư này cho Phùng đồ tể ở Tây Thủy môn, bọn họ có ít trâu, đưa thư rồi dẫn trâu về, đi nhanh còn có trâu khỏe.”
Lưu Nhị hớn hở ôm quyền đi nhanh, ngay lão bà cũng quên dẫn theo, Vương Bà Tịch tự động bò dậy, u oán liếc Xảo Nhi một cái rồi chạy theo.
Xảo Nhi nghiến răng trèo trẹo:” Ngươi đã biết ta bị hãm hại, vì sao còn cho hắn một con trâu?”
Thiết Tâm Nguyên nghiêng đầu đi ngoáy lỗ tai:” Ngươi lột sạch người ta rồi, hẳn là cũng phi lễ không ít, thế là đủ rồi, Lý đại quan nhân còn thiếu một con trâu sao, đã là đại quan nhân phải có phong độ của đại quan nhân, phải không Lý đại quan nhân?”
Xảo Nhi bị Thiết Tâm Nguyên luôn mồm "đại quan nhân" làm đỏ mặt tía tai, thẹn quá hóa giận vỗ bàn:” Xem ngươi giải quyết chuyện xấu xa của mình ra sao, Đường Đường không phải mềm lòng như công chúa, vài ba câu ngon ngọt, giả vờ đáng thương là tha cho ngươi, đừng nói một con trâu, một trăm con cũng vô ích.”
Thiết Tâm Nguyên xoạch một cái mở quạt ra, liếc xéo Xảo Nhi:” Ta tự có cách, bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ngươi chưa thấy chênh lệnh giữa hai ta à?”
Nói tới đó dùng giọng xướng hí, hát:” Ta là loan phượng đậu ngô đồng, ngươi là dế chũi chui rúc bùn nhão.”
“ Hừ, không biết loan phượng bao lần được dế chũi cứu khỏi nước lửa.”
Thiết Tâm Nguyên phẩy tay:” Xời, hoàng đế còn có ba người bạn ăn mày mà.”
Xảo Nhi xông tới, người như mây đen áp đỉnh đè lên người Thiết Tâm Nguyên ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất