Ngân Hồ

Chương 004: Khua môi múa mép vượt ải khó. (1)

Chương 004: Khua môi múa mép vượt ải khó. (1)


Luận đấu khẩu, một trăm Xảo Nhi cũng không phải đối thủ Thiết Tâm Nguyên, luận động thủ, một trăm Thiết Tâm Nguyên không đấu nổi Xảo Nhi, đám Thủy Châu Nhi quá quen với cảnh này, chẳng hứng thú xem, ai đi làm việc người nấy.
Thiết Tâm Nguyên bị đè rất thảm, tên khốn kiếp này không còn là thiếu niên gầy tong teo năm xưa, mà được vô số thịt lợn đắp thành đại hán vạm vỡ, lưng hùm eo gấu rồi.
Bản thân cũng ăn rất nhiều thịt lợn, nhưng vẫn cứ gày gò, theo lời mẹ nói là chỉ dài người không mọc thịt.
Ngược đãi Thiết Tâm Nguyên một hồi, Xảo Nhi khoan khoái đi tới xưởng, hôm nay phải giao hai thanh đao, không rảnh dây dưa.
Thiết Tâm Nguyên cuộn mình trên ghế ho khù khụ, thấy trong phòng không còn ai, chỉnh lại y phục, phe phẩy quạt rất phong độ đi về tây khóa viện.
Nhu Nhi hầu hạ Đường Đường rất tốt, nhìn nàng ta nằm giang chân giang tay trên giường, tơ lụa mềm mượt nhẵn bóng dán sát vào thân người, thấp thoáng hai gò núi nhô cao và nếp gấp tam giác dưới bụng, nữ nhân này vì mình nhìn thấy đồ lót mà làm ầm ĩ lên thật vô lý, cái hình tượng này của nàng mới là không nên cho nam nhân nhìn thấy.
Áp chế kích động muốn chùm cái chăn lên người Đường Đường, trước tiên thi lễ với biểu tỷ Vương Mạn:” Tỷ tỷ sao cũng tới, sức khỏe tỷ vốn không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều mới đúng, năng nôi thế này lại bôn ba, nếu bệnh thì sao?”
Vương Mạn xua tay cười nhẹ:” Không sao, đại phu nói ta bị hàn chứng, để tán phát ra được có lợi.”
Đường Đường vẫn nằm trên giường, giọng ngọt nhạt:” Bớt giả bộ đi, Lý Xảo ức hiếp nông phụ nhà người ta, ngươi giải quyết thế nào?”
“ Xảo Nhi tâm tính thiếu niên, nhất thời đầu óc mê muội làm sai, tất nhiên là tận lực bồi thường người ta, cho một con trâu.”
“ Cái gì?” Đường Đường lập tức ngồi bật dậy, hét chói tai:” Trinh tiết của người ta bằng một con trâu, ngươi ỷ thế ức hiếp người khác.”
Thiết Tâm Nguyên cầm cốc nước lên uống một ngụm bỏ xuống, bên trong không cho mật, toàn mùi rau xanh, đủng đỉnh nói:” Không ỷ thế, không ức hiếp người.”
“ Còn không à, một con trâu thì đáng bao nhiêu tiền?”
“ Không làm thế thì sao, xử theo Tống hình thống nhé, thông gian bất thành, Xảo Nhi đánh ba mươi gậy, đầy hai trăm dặm, còn chưa ra khỏi địa phận Đông Kinh. Còn nữ tử kia sẽ lõa thân giễu phố, sau đó đánh ba mươi gậy, đầy hai trăm dặm. Nếu tộc trưởng thấy nữ tử này làm mất thể diện gia tộc, đem vào lồng dìm chết cũng không ai nói gì được. Giờ còn thấy một con trâu là ỷ thế ức hiếp người nữa không?”
Thiết Tâm Nguyên nhàn nhã ứng phó:” Đường Đường, cô biết ta ghét nhất là học thuộc lòng, vì nhớ điều luật trong sách bị cữu công đánh đòn không ít, cô luôn là học sinh ngoan, hẳn thuộc làu làu.”
Đường Đường dậm chân:” Cuốn sách nát đó ngoại trừ hòa ly ra thì có điều nào là không họa hại nữ tử? Coi như ngươi xử lý tốt, vậy nói chuyện chúng ta, người đừng hòng dùng lời ngon ngọt đối phó. Ta không báo quan, chỉ nói gia gia ta ...”
Thiết Tâm Nguyên lấy quạt gõ đầu, thấy bên trong nhức lắm, không phải gia gia nàng là hoàng môn thị lang mà y sợ, quan trọng chuyện qua mồm nữ nhân này thì y còn mặt mũi nào nữa:” Đường Đường, chúng ta nói lý lẽ được không, hôm đó cô gọi ta tới chỗ cô chơi cờ.”
“ Câm mồm, ngươi vào cửa không biết bảo nha hoàn báo một tiếng à?”
“ Cô thì sáng sớm tới phòng, chặn ta trong chăn còn ít chắc? “
Vương Mạn thấy hai người này lại bắt đầu ầm ĩ, vội nói:” Nguyên ca nhi, đệ cúi đầu xin lỗi Đường Đường đi.”
“ Ai muốn tên phóng đãng xin lỗi?”
“ Này cô đừng quá đáng nhé, ai phóng đãng hả?”
Cả hai không ai chịu ai.
Vương Mạn nhíu mày:” Phi lễ vật thị, đệ vô tình nhìn thấy thì quay đầu đi, Đường Đường cũng không giận như thế, đệ lại còn nhìn chằm chằm, nữ tử nào chẳng giận.”
“ Cái yếm đó thêu hai con vịt màu đen, trông là lạ, nên đệ nhìn một chút.” Thiết Tâm Nguyên lẩm bẩm:
Mặt Đường Đường tím tái, tóm gay lấy ấm trà ném Thiết Tâm Nguyên:” Họ Thiết kia, ta liều mạng với ngươi.”
Thiết Tâm Nguyên nhanh như chớp bắt ấm trà, cũng rống lớn:” Hét cái gì, nghe nói hết đã.”
Đường Đường bị tiếng hét làm giật mình, tức thì ủy khuất vô cùng, nước mắt hoen mi như chực trào ra.
Thiết Tâm Nguyên đưa khăn tay tới, Đường Đường cầm lấy ném đi, y kệ, hỏi:” Con người vì sao lại mặc quần áo?”
Vương Mạn thấy biểu đệ quá đáng rồi, mắng:” Còn nói nữa, tất nhiên che thân.”
“ Sai rồi, thời thượng cổ, lễ nghi chưa định, nhân luận chưa phân, lõa thể là chuyện thường, mọi người không thấy hổ thẹn, sao phải che chắn?” Thiết Tâm Nguyên thao thao bất tuyệt:” Đối với chúng ta mà nói, công năng của y phục là che thân, giữ tôn nghiêm, với tổ tông thượng cổ mà nói, chỉ có một công năng, là giữ ấm. Lòng tu sỉ là cảm giác chân thật khi con người sở hữu tài sản trí tuệ, có trí tuệ rồi, chuyện đầu tiên con người làm là lấy lá mặc lên người.”
Nghe Thiết Tâm Nguyên lải nhải chuyện đâu đâu, Đường Đường mấy lần muốn đứng dậy chất vấn đều bị Vương Mạn ấn xuống.
“ Công năng y phục đều là do tổ tông không ngừng khai sáng, tới chúng ta, quan gia dựa vào quan miện thể hiện quyền uy vô thượng. Quan viên dựa vào màu sắc bào phục chứng minh quan vị lớn nhỏ, con người dựa y phục để phân nam nữ, tác dụng vượt quá công năng giữ ấm.”
“ Từ khởi nguồn tỉnh ngộ, tới bây giờ y phục thế hiện hư vinh. Sở dĩ đệ nhìn yếm lót của Đường Đường, vì lần đầu tiên đệ nhìn thấy yếm lót của nữ nhân, nhìn rồi mới phát hiện ra nữ tử thật ngốc, ngay món đồ thiếp thân cũng không cải tiến một chút. Y phục khác ngàn năm không biết thay đổi bao nhiêu lần, vậy mà yếm lót trăm năm không đổi.”
Nói tới Thiết Tâm Nguyên dùng quạt che mắt, nhìn trộm Đường Đường và Vương Mạn, thấy cả hai đều đang suy nghĩ, xem ra bị mình thành công lôi xuống hố rồi.
Nên rèn sắt khi còn nóng, hắng giọng tiếp tục:” Y phục cho người mặc, mặc sao cho thoải mái, cho đẹp đẽ, cho phù hợp với lễ nghi là đúng. Thân thể nữ và nam khác nhau, tất nhiên phải khác trang phục nam tử, còn về phần làm sao yếm lót phù hợp với thân thể, chẳng phải Nhu Nhi có ý kiến à, hai người hỏi Nhu Nhi đi.”
“ Từ lâu Nhu Nhi đã muốn làm ra trọn bộ đồ lót thiếp thân phù hợp với nữ tử, nhưng nha đầu ngốc tới giờ chưa thành công, hai người đều là nữ tử kiệt suất, sao không cùng nghiên cứu, làm ra thứ mới.”
“ Đệ đảm bảo, một khi mọi người làm ra đồ lót mới, còn có ích hơn trăm cuốn sách.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất