Ngân Hồ

Chương 011: Khác người, khác mệnh. (1)

Chương 011: Khác người, khác mệnh. (1)


“ Quan quách này nặng chín cân chín lượng chín, nếu như tính thêm ngọc khảm bên trên, tổng trọng lượng chừng mười hai cân hai lượng ...” Vương Nhu Hoa ngồi trên xe ngựa vui vẻ miêu tả quan quách cho nhi tử:
“ Mẹ định cho gì vào đó?” Thiết Tâm Nguyên hỏi:
“ Tóc của hai mẹ con ta, như thế cha con ở bên kia biết mẹ con ta vẫn còn nhớ tới, không đến mức quá tịch mịch.”
“ Hài nhi thấy hảo hán như cha, Diêm La vương sẽ không giữ ở âm gian lâu đâu. Nếu có hạn ngạch đầu thai nhân gian, thế nào cũng cho người tốt như cha ... Ái ...”
“ Nói linh tinh, cha con sẽ đợi mẹ.” Vương Nhu Hoa đưa tay gõ đầu nhi tử:
“ Thế thì cha thảm rồi, phải đợi trăm năm nữa, con tới Tướng quốc tự hỏi phật gia, phật gia nói mẹ còn ít nhất một trăm tám mươi năm dương thọ.”
“ Đừng có mà lấy Phật ra đùa sẽ bị trời phạt đấy, mẹ không định sống lâu như thế, đợi con trưởng thành cưới tức phụ rồi sẽ chết, đúng, tới lúc đó sẽ chết.”
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì:” Mẹ nỡ bỏ con mà đi à, chẳng lẽ không muốn thấy tôn tử?”
Vương Nhu Hoa do dự, có điều sự dụ hoặc này quá lớn, cắn răng nói:” Vậy đợi xem tôn tử rồi hẵng tính.”
“ Một đứa mà mẹ đã hài lòng sao, con định sinh đầy cả nhà cơ, mẹ không phải luôn hâm mộ Dương gia lão thái quân con cháu quây quần sao? Đợi tới lúc đó mẹ bế một đứa trong lòng, cõng một đứa trên lưng, đầu gối có một đứa, những cái mồm nhỏ liên tục gọi tổ mẫu, tổ mẫu. Mẹ còn nỡ đi sao?”
“ Được rồi, được rồi đừng bẻm mép nữa, nhi tức phụ còn chưa thấy đâu, đi mua ít tiền giấy, không phải mua nhiều vào, cha con có cái tiêu pha ...”
Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười, mẹ nói thế tức là đã đầu hàng rồi.
Quan quách bằng bạc ít nhiều phạm luật, không thể để người ta thấy, nên phải đợi tháng mười một đưa áo lạnh mới tiện mang cùng.
Nghe nói còn phải cần cao tăng tụng kinh mới có thể đưa quan quách tới thế giới bên kia.
Đưa tinh thần đi thôi, nếu như tới lúc đó quan quách vèo một cái biết mất, Thiết Tâm Nguyên sẽ lập tức đem toàn bộ tinh lực cả đời nghiên cứu hiện tượng này, nếu như có thành tựu sẽ thay đổi toàn bộ lịch sử nhân loại.
Làm xong trách nhiệm của hiếu tử, Thiết Tâm Nguyên đi thực hiện lời hứa với đồng song.
Tiểu Hoa ôm tỳ bà cố chấp đứng dưới mái hiên, mặc cho Thiết Tâm Nguyên nói gãy lưỡi cũng không chịu ra quán trà ngoài cổng thành ca hát.
Bảy năm qua xảy ra rất nhiều việc cả tốt lẫn xấu, ví như tiểu nương tử bán hồn đồn sau khi biến mất năm năm nay trở thành kỹ tử ôm tỳ bà đi khắp nơi ca hát, điều này làm Thiết Tâm Nguyên không sao ngờ được.
Lần đầu tiên ở tửu lâu nhìn thấy Tiểu Hoa ôm tỳ bà tới từng bàn hỏi khách có muốn nghe hát không, Thiết Tâm Nguyên chấn động không nói ra lời.
Còn Tiểu Hoa nhận ra Thiết Tâm Nguyên bất chấp ban đầu chửi mắng, ôm tỳ bà bỏ chạy, đuổi nửa dặm, Thiết Tâm Nguyên mới bắt được Tiểu Hoa đã không chạy nổi nữa.
Hỏi thế nào cũng không ra, Tiểu Hoa cứ nhất quyết nói mình thích tỳ bà, không thích nấu hồn đồn.
Thế thì gặp ma rồi, thích tỳ bà mà gẩy không khác nào bật bông, đây là kỹ tử tệ hại nhất là Thiết Tâm Nguyên từng thấy.
Từ đó trở đi, chỉ cần rảnh rỗi là Thiết Tâm Nguyên mời Xảo Nhi đi nghe Tiểu Hoa đánh đàn, dù Xảo Nhi mặt có nhăn như bị cũng không dám từ chối, còn phải làm vẻ ngây ngất, lớn tiếng khen ngợi, thưởng rất nhiều tiền. Khách khác mà dám nói nửa câu khó nghe, Xảo Nhi dùng nắm đấm nói chuyện luôn.
Hôm nay nhân cơ hội để Tiểu Hoa tới gần Xảo trang, nếu có thể đưa nàng vào trang, suốt cả ngày ôm cái đàn tỳ bà nát đi khắp nơi ăn không no mặc không ấm, làm người ta nhìn mà tức giận.
“ Muội biết tính ta rồi đấy, bực mình là chuyện gì cũng dám làm. Hôm nay ta đang xúi quầy, đứng ở trước cổng hoàng cung trừng mắt cả buổi sáng, lại bị người ta cười nhạo mà không đáp trả được. Mẹ ta thì chỉ muốn đi theo cha ta, làm ta dỗ tới khô cả họng. Thế nên giờ không có tâm tình quan tâm tới suy nghĩ của muội, hỏi một câu thôi, có đi không?”
Thiết Tâm Nguyên bực mình phẩy quạt phành phạch, ghét nhất loại người này, làm cái gì cũng không thống khoái, dù muốn giết ngươi cũng rút dao xiên một phát nhanh gọn.
Chứ không nói không rằng, nhìn ngươi với ánh mắt tội nghiệp, như ngươi nợ tám trăm quan, chỉ muốn đá vài phát cho đỡ tức.
Thấy Tiểu Hoa không nói gì, Thiết Tâm Nguyên quay mặt đi luôn.
May là Tiểu Hoa lặng lẽ đi theo, Thiết Tâm Nguyên thầm thở phào, vừa rồi y đã dùng thủ đoạn cuối cùng rồi:” Đang yên đang lành bán hồn đồn, lại đi học tỳ bà cái gì, ai đưa ra chủ ý ngu xuẩn đó?”
“ Cữu cữu.”
Câu này hỏi nhiều lần lắm mà không ích gì, không ngờ hôm nay thấy Tiểu Hoa trả lời, Thiết Tâm Nguyên quay ngoắt lại:” Cửu cữu muội bảo đi là đi à, cha muội thương muội lắm cơ mà?”
“ Cha chết rồi ...”
Thiết Tâm Nguyên thở dài không hỏi thêm nữa, cũng chẳng cần hỏi, mỗi ngày ở Đông Kinh bi kịch giống Tiểu Hoa không một nghìn cũng tám trăm.
Đây là thành thị không ngừng tạo ra kỳ tích, cũng liên tục sinh ra bi kịch.
Khi tới quán trà thì nơi này đã náo nhiệt lắm rồi.
Quỷ bệnh lao ngồi khoanh chân trên mặt đất, phía trước là cái lò đất nho nhỏ, than cháy rất vượng, ấm bạc sôi sùng sục, làm nắp nảy lạch cạch, bộ dạng điềm đạm mà an tường, sắc vàng trên mặt lúc này tựa như phai không ít.
Một sĩ tử đi chân đất từ ruộng ra, vẩy vẩy bùn ở chân, cho xuống kênh rửa, đặt một nắm rau xanh lên bàn:” Vừa rồi xuống ruộng lúa mạch, không ngờ còn có một mạng rau tề thái, liền thuận tay hái mang lên, để thêm một món rau xanh.”
Đúng lúc Thiết Tâm Nguyên đi tới chép miệng:” À, thứ tốt đây, mà ít quá, cho thêm dấm vào trộn rồi rưỡi mỡ nóng lên, chậc chậc, không đủ một mình ta ăn.”
“ Học đệ gia cảnh dư dả mà lại ăn thứ rau dại này à?”
Thiết Tâm Nguyên cười, vẫy tay đằng sau:” Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, muội đang làm cái gì thế, còn không vứt đàn đi, làm rau cho ta.”
Tiểu Hoa mím môi, hết nhìn Thiết Tâm Nguyên lại nhìn tỳ bà, cuối cùng bỏ cây đàn cao gần bằng mình, đem rau đi tìm Thủy Châu Nhi lấy đồ trộn rau.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất