Chương 012: Khác người, khác mệnh. (2)
Tên quỷ bệnh lao nhìn vòng eo thon thả đồi ngực nhấp nhô của Tiểu Hoa, sán tới huých Thiết Tâm Nguyên một cái, đưa cho y chén trà:” Thương hương tiếc ngọc hay là định kim ốc tàng kiều?”
Thiết Tâm Nguyên nhận chén trà từ tay học trưởng:” Nàng ấy không có khiếu làm ca kỹ, tiếp tục thế này chỉ có chết đói.”
“ A, té ra là cứu người, có điều tục ngữ nói, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, học đệ đã cắt đứt đường sống duy nhất của nàng, sau này phải làm sao?”
“ Huynh coi thường nàng rồi, người ta nấu hồn đồn ngon lắm, chỉ bán bữa sáng thôi còn nhiều tiền hơn hai ta kiếm được trong Thái học.”
Quỷ bệnh lao gật gù, giọng nói có phần tang thương:” Học đệ đã có tính toán thì ca ca không nói nữa, sĩ nhân chúng ta có thủy có chung, chúng ta cùng cố gắng trên con đường này.”
“ Đệ muốn hỏi câu này đã lâu, học huynh chớ giận, sao huynh không tham gia khoa cử lại lỡ dở năm tháng ở Thái học lâu như thế?”
“ Ài, nếu có thể đi đường cái thênh thang, ai muốn đi đường ruột dê ngoằn ngoèo, do bất đắc dĩ thôi, đệ có hay tin về cái chết của Liễu Tam chưa?”
“ Liễu Tam nào?” Thiết Tâm Nguyên à một tiếng:” Huynh nói tới Liễu Vĩnh à, đệ nhớ năm xưa ông ta nói là về quê nhà Vũ Di sơn xem hoa gạo mà.”
“ Về rồi, nói ra cũng thú vị, không ngờ một tài tử thi từ vang danh thiên hạ, đối diện với sơn thanh thủy tú lại chẳng lời thơ nào tuôn ra. Người khác hỏi tới, ông ấy chỉ ngực nói, ở trong lòng, người thế tục không có duyên nghe. Năm ngoái hoa gạo nở ông ấy chết đuối trong ruộng nước, nghe nói khi ông ấy chết, cá đối tụ tập nâng lên, rốt cuộc không được ...”
Nghe tin cái chết của Liễu Vĩnh, Thiết Tâm Nguyên đặt chén trà xuống, thay bằng rượu, đi ra kênh nước ngâm chân, hướng ly rượu về phía nam, uống cạn.
Ngã bên bờ dương liễu hay ngã trong hoa gạo không gác gì, chỉ cần chết ở nhà là không nuối tiếc nữa, dùng một bụng thi tử bồi táng cũng là nhã sự. Người khác không biết những thi từ Liễu Vĩnh chưa ngâm ra, nhưng Thiết Tâm Nguyên lại biết.
“ Đêm hôm qua, mặc cả áo ngủ
Đêm hôm nay, lại mặc cả áo ngủ
Uống rượu về, đầu canh qua, ngà ngà say
Sau nửa đêm, chuyện gì còn giật mình
Mù sương lạnh, gió vi vu
Chạm cửa sổ, leo lét ánh đèn dầu
Giường trống trằn trọc trong hồi ức, mộng vân vũ, mặc gối không vò võ.
Tấc lòng rối bời, gần gang tấc xa vạn dặm
Cảnh đẹp ngày lành, tâm đều chẳng ý tương liên.
Chưa từng tương liên.”
Nghĩ tới một đại tài tử qua đời, bất giác bài Bà La Môn Lệnh hiện ra trong đầu.
So với thi từ khác của Liễu Vĩnh, Thiết Tâm Nguyên thích Bà La Môn Lệnh nhất, viết rất sinh động, tầng thứ rõ ràng.
Quay sang chợt thấy quỷ bệnh lao đang ngậm bút trong miệng, mép áo toàn là chữ, những vị học huynh khác cũng vây bên cạnh, chỉ chỉ trỏ trỏ hưng phấn lắm.
“ Huynh làm gì thế?”
Quỷ bệnh lao mồm toàn mực đen cười:” Vừa rồi nhìn bộ dạng ngươi là biết sắp ngâm thơ, không ngờ là một bài từ, ừm, Ba La Môn lệnh này không kém từ của Liễu Tam, có chỗ còn hơn. Hôm nay được chứng kiến phong thái thần đồng, ngu huynh bội phục.”
Thiết Tâm Nguyên đang định giải thích thì Hà Ly huynh rống lên:” Câm miệng, luận thi từ ngươi có thể cao hơn bọn ta một bậc, nhưng luận âm luật phải nghe Lưu Tĩnh huynh, ở đạo tỳ bà, dưới Lý Quy Niên chính là Lưu Tĩnh Lưu Trường Phong.”
Lưu Tĩnh cảm thán:” Cứ nghĩ rằng Liễu Tam đi rồi, đời này không còn ai đáng cho ta phổ khúc, không ngờ sau Đại Liễu lại có Tiểu Thiết, diệu thay, Hà Ly, mang tỳ bà cho ta.”
Hà Ly vội vàng đi lấy tỳ bà của Tiểu Hoa tới, Lưu Tĩnh chỉ lướt tay qua, quay sang mắng Tiểu Hoa đang lo lắng nhìn mình:” Không có âm nào là chuẩn hết, ngươi đánh đàn kiểu gì vậy?”
Nói xong chẳng đợi Tiểu Hoa trả lời, tự mình chỉnh âm, chốc lát sau tiếng đàn tình tang như châu ngọc chạm nhau truyền khắp lán cỏ ...
Quan sát vẻ mặt của mọi người, nhất là thấy ánh mắt si mê của Tiểu Hoa, Thiết Tâm Nguyên thở dài, ý định đưa Tiểu Hoa tới nông trang e là hỏng rồi, nha đầu đó mê tỳ bà thật, trên đời đúng là nhiều quái sự.
Hà Ly nghe khúc từ mà rơi lệ, con cá đang nướng trên bếp sắp cháy rồi không để ý, Thiết Tâm Nguyên chạy tới xoay con cá.
Không biết qua bao lâu, bên quán trà tụ tập vô số xe ngựa và người qua đường, khi nắm ngón tay Lưu Tĩnh dừng lại, chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.
Lưu Tĩnh nhìn Thiết Tâm Nguyên đang gặm cá nướng ăn ngon lành, than thở:” Lâu rồi không đụng tới đàn, chẳng ngờ kỹ nghệ đã tụt lùi tới mức này.”
Thiết Tâm Nguyên chùi mép:” Đệ khác với người thường, vô tâm vô tính, âm luật của huynh đẹp đẽ tới mấy cũng không đánh động được đâu.”
Rồi vỗ ngực ngực kêu bồm bộp:” Thấy không, bên trong rỗng đấy.”
Lưu Tĩnh bật cười:” Hiền đệ là người tài cao chí lớn, nếu ngay cả ngũ âm mà cũng không kháng cự được thì há chẳng phải là trò cười sao?”
Hà Ly nhìn đống xương dưới chân Thiết Tâm Nguyên thì nhảy dựng lên:” Một mình ngươi ăn ba còn cá? Chưa nứt bụng chết à?”
Thiết Tâm Nguyên xoa bụng:” Hà huynh, năm mươi đồng làm sao mua được mười con cá tươi, tối đa chỉ hai con.”
Hà Ly đoạt lấy con cá thứ tư trong tay Thiết Tâm Nguyên đưa cho Lưu Tĩnh:” Đừng đánh trống lảng, đề mục ngu ngốc đó làm khó được ai? Ta dùng năm mươi đồng thuê thuyền, lưới, tự mình giăng lưới bắt cá, một canh giờ là có, sau đó chỉ cho thuyền phu chỗ đàn cá, thuyền phu lại trả ta một trăm đồng. Ta còn mua thêm được một con gà ...”
“ Vậy Lưu huynh, năm mươi đồng làm sao mua được trà tiểu long phượng?”
Lưu Tĩnh giang tay:” Ta tới trà trang lấy trà thường không cần tiền, ngươi cũng không cần nhìn Tiền Mục, nhà hắn ở Kiếm Môn, rượu Kiếm Nam thiêu xuân đã vang danh thiên hạ từ thời Đường, ủ ở ngọn núi sau nhà hắn, người trông hầm rượu là cha hắn.”
Thiết Tâm Nguyên nhìn cái bàn thịt cá rượu trà thịnh soạn, nuốt nước bọt:” Thì ra chỗ chúng ta là ngọa hổ tàng long.”
Lưu Tĩnh ngửa mặt cười dài:” Người Đông Kinh mắt mọc trên đỉnh đầu, cho rằng mình là nhân sĩ kinh thành, coi thường anh hùng thiên hạ, nực cười làm sao? Đệ nhìn xem, Đông Kinh ngoài thừa thãi huân quý vô dụng còn sinh ra được cái gì?”
“ Ngay cả quan viên trên điện đường đều là hảo hán hai bờ Hoàng Hà, nực cười cho đám Lỹ Vĩ nghĩ rằng người mình dẫn đi mới là anh tài Đại Tống.”
“ Đám người chúng ta dù thân ở hoang thôn, trà thô rượu nhạt, y sam rách nát cũng vẫn là lương tài nhân gian.”