Chương 013: Thuyết khách mèo ba cẳng. (1)
“ Nói hay lắm!”
Chỉ nghe tiếng quát lớn từ ngoài truyền vào, một đại hán chừng ba mươi tuổi, da đen sạm phong sương, vóc người cao lớn rắn rỏi, mang vẻ nam nhân cuồng dã cưỡi trên con ngựa đen cao lớn, theo sau còn có hơn chục người, tuy ăn mặc bình thường, nhưng nhìn từ ánh mắt tới chiến mã đều biết bọn họ đều tinh binh mãnh tướng, những người tụ lại nghe đàn tản đi, tránh xa đám người hung dữ này.
Đại hán nhảy xuống ngựa đi vào quán trà, ôm quyền một vòng:” Kinh thành Dương Hoài Ngọc ra mắt chư vị, chuyên môn tới xin chén rượu nhạt đây.”
Lưu Tĩnh vội vàng vuốt áo đứng dậy, chắp tay khom người:” Té ra là Dương tướng quân, Lưu Tĩnh vừa rồi lỡ lời xin thỉnh tội.”
“ Mỗ nghe thấy nói tới Kiếm Nam thiêu xuân, sâu rượu quấy rối, nên mạo muội tới gặp, còn về phần những lời vừa rồi, Dương mỗ rất tán đồng, nếu không cũng đã chẳng tới biên thùy.”
Hà Ly lấy trên đống lửa một con cá vừa nướng chín, đưa cho Dương Hoài Ngọc: “ Tướng quân phóng ngựa huyết chiến, Hà Ly bội phục vô cùng, có con cá biểu lộ tâm ý.”
Dương Hoài Ngọc nhận lấy con cá nướng, ngoạm một miếng lớn giơ ngón cái lên, mồm ăn cá, mắt thì nhìn chằm chằm vò rượu.
Tiền Mục vội vàng mở một vò, đỏ vào cốc trà khom lưng mời.
Dương Hoài Ngọc vừa ăn vừa uống, đến khi hết con cá thì trên bàn có mười mấy chén rượu trống, chùi mép, cười với Thiết Tâm Nguyên một cái, chắp tay vòng quanh:” Mỗ tiến kinh, còn chưa tới binh bộ báo danh, đợi làm xong tục sự, nhất định sẽ mời chư vị say một trận.”
Được mọi người long trọng tiễn đưa, Dương Hoài Ngọc lên chiến mã, dẫn một đám bộ thuộc phóng về phía cổng thành.
Tiền Mục nhìn chén rượu trống trên bàn:” Đây mới là võ nhân chân chính, chỉ là không biết vội vàng về kinh có chuyện gì, chẳng biên quan nổi lang yên rồi sao?”
Thiết Tâm Nguyên hừ một tiếng:” Tên này tới Đông Kinh để cùng lão bà sinh con đấy, bảy năm qua hắn về ba chuyến, lão bà hắn sinh ra hai nam một nữ, lần này về, nói không chừng Dương gia lại thêm nhân khẩu.”
Nói vậy chứ Thiết Tâm Nguyên thừa biết, Dương Hoài Ngọc nhất định là đi tìm mình, nếu hắn từ biên quan về thì không cần qua Nam Huân Môn, mà nên trực tiếp tới binh bộ từ phía tây, như thế chẳng những gần, đường cũng thông thoáng.
Ba lần trước hắn về nhà, bái phỏng lão thái quân sắp trăm tuổi xong là dẫn Tô Mi tới Xảo trang làm khách một thời gian.
Lần này tới trực tiếp, lại còn chui vào giữa đám văn nhân làm hắn đau đầu là hành vi khác thường, không biết lại chuyện gì đây, làm như mình chưa đủ việc để làm vậy.
Lưu Tĩnh nửa tiếc nuối nửa khâm phục nói:” Vốn định đàn cho Dương tướng quân một khúc Tướng Quân lệnh, người ta không xem trọng, có điều thế mới là tướng quân giết giặc, đúng không?”
Thiết Tâm Nguyên hếch múi lên hít hít:” Sao ta ngửi thấy mùi âm mưu nhỉ, các huynh làm gì có chuyện sùng bái một võ nhân như thế?”
Lưu Tĩnh xua tay:” Không có âm mưu, không có âm mưu gì cả, ta muốn đi Quy Tư thôi, nơi đó quê hương của vũ nhạc, luận văn ta không bằng đệ, luận tới vùi đầu vào sách vở ta không bằng Tiền Mục, cơ biến chẳng như Hà Ly, chỉ có vũ nhạc là có thể không hổ thẹn.”
Hà Ly lắc đầu:” Rời Thanh Giản thành đều là phiên bang, dù Dương tướng quân có thể giúp huynh tới thành Lan Châu, chẳng may gặp phải Cầm Sinh quân của Tây Hạ, may lắm thì huynh thành nhạc nô.”
“ Năm Cảnh Hữu thứ tư, sứ giả Quy Tư vào triều tiến cống, ta ở phủ Yến tướng có hân hạnh được xem ca vũ Quy Tư, quả thực danh bất hư truyền, khi đó đã muốn đi rồi. Chỉ là lúc ấy mới thành thân, chuyết kinh có thai nên không đi được, giờ con đã trưởng thành, lại nghe sứ giả Quy Tư tới, ta có ý đi cùng sứ giả họ.”
Hà Ly nhìn lúa mạch đu đưa theo gió phương xa, cảm khái nói:” Trên đời đã quá vô vị rồi, nếu Lưu huynh muốn đặc sắc một chút cũng chẳng có gì to tát, ta thấy huynh nên đi.”
Thiết Tâm Ngưu khom người thi lễ:” Con người sao có thể sống thiếu lý tưởng, tiểu đệ ở đây chúc huynh thuận buồm xuôi gió.”
Lưu Tĩnh mỉm cười thi lễ, lấy một bình nhỏ Kim Nam thiêu xuân, một con cá nướng, cứ vậy vừa hát vừa đi về ruộng lúa mạch.
Tiểu Hoa nhìn Thiết Tâm Nguyên có chút áy náy, đưa rau trộn cho y, thấy Thiết Tâm Nguyên trừng mắt với mình, nàng lại cười, ôm tỳ bà đuổi theo Lưu Tĩnh.
Tiền Mục hướng về phía Tiểu Hoa hô lớn:” Lưu huynh mặt mỏng lắm, cô chỉ cần bám chặt lấy là thế nào cũng thành.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu, bê bát rau trộn nhắm rượu, Tiểu Hoa là người tự do, mình chẳng có quyền gì quyết định thay nàng, trước đó muốn đưa nàng tới Xảo trang là vì giúp nàng thôi, hi vọng nữ tử khổ mệnh này có nơi tạm nghỉ.
Giờ nàng muốn đi theo Lưu Tĩnh một lòng tới Quy Tư, trời mời biết có vận mệnh gì.
Đám đồng song cơm no rượu say lần lượt rời đi, Thiết Tâm Nguyên say khướt được Thủy Châu Nhi dìu tới Xảo trang, nằm trên giường chửi bới om xòm, chẳng biết y chửi ai, dù sao câu chửi đặc sắc của văn nhân, Xảo Nhi nghe chẳng hiểu, tóm lại chỉ biết y chửi ngu ngốc luôn mồm, không biết nói ai.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Thiết Tâm Nguyên làm là vội vàng đi đánh răng, thời buổi không có đồ vệ sinh răng miệng này, giữ gìn hàm răng tốt là rất quan trọng.
Hôm qua chưa tắm rửa đã ngủ rồi, kẽ răng còn giắt thịt gà, nhổ đi rồi mới thấy nắng sớm thật rực rỡ.
Giờ chỉ còn đợi khách không mời xem hắn muốn gì.
“ Hôm nay ngươi định làm gì, không đi học à, ta nhớ ngươi chưa bao giờ trốn học mà.” Xảo Nhi nhìn Thiết Tâm Nguyên chằm chằm:
Thiết Tâm Nguyên ngáp dài:” Hôm qua chưa ngủ đủ, rửa ráy xong ăn ít gì đó rồi ngủ tiếp, Dương đại ca khả năng sẽ tới.”
Xảo Nhi lấy ra một tấm bái thiếp:” Không chỉ có hắn, Tào Phương cũng tới, nếu có hai tên này, thế nào cũng thêm Cao Duyên Tán và Hô Diên Thọ.”
“ Làm gì thế?”
“ Đoán chừng là muốn cường cung có bánh tâm sai của chúng ta, ta làm cho Dương đại lang một cái.”
“ Đừng nói với họ nguyên lý, nói là ngươi vô tình làm ra, không hiểu đạo lý trong đó, nếu bọn họ muốn dùng thì tự đi mà phục chế, chúng ta không quản.”
Xảo Nhi cười:” Ngươi muốn trốn cho yên thân không xong đâu, không nghĩ xem là ai đưa ngươi từ Tam Hòe đường tới Thái học? Đại cữu công ngươi là tế tửu Thái học, văn võ toàn triều bao gồm cả ngôn quan thích kiếm chuyện cũng chưa bao giờ công kích cữu công ngươi ...”
“ Được rồi, chuyện trong triều ta hiểu hơn ngươi, giờ ta chỉ muốn tới đống cỏ ngủ một giấc, ngươi và Vương Bà Tích hẹn hò không chiếm dụng cái hang cỏ của ta chứ?”
“ Không, cái hang của ngươi nhỏ quá, không đủ cho lão tử thi triển bản lĩnh.”