Chương 014: Thuyết khách mèo ba cẳng. (2)
Thiết Tâm Nguyên hài lòng gật đầu, hướng về phía mặt trời mới mọc vừa ngáp làm vài động tác thể dục rất chướng mắt, sau đó kéo một cái chăn mỏng đi về phía sân phơi.
Xảo trang không lớn, vị trí thì rất tốt, cái trang tử này vốn là của Nhữ Nam vương, ba năm trước cả nhà ông ta gầy như que củi từ Thông Thiên quan ra, muốn đòi lại cái trang này, còn dâng tấu lên, kết quả bị hoàng đế nhốt thêm ba tháng, từ đó trở đi không dám ho he gì nữa.
Vì chuyện Nhữ Nam vương, nhiều triều đình phê phán hoàng đế tuyệt tình, nhưng hoàng đế chẳng động lòng.
Chỉ cần có người đề xuất chọn trong hoàng tộc lấy hai người tiến cung làm hoàng trữ, hoàng đế sẽ không chút khách khí lấy Nhữ Nam vương ra khai đao.
Sau vài lần, không ai dám nói tới chuyện này nữa, mấy năm qua ý đồ của hoàng đế càng khó đoán, quyền uy càng trở nên không thể thách thức.
Ngủ trong hang cỏ không phải ý hay, Thiết Tâm Nguyên thích sự yên tĩnh ở nơi này, nằm trên đóng cỏ êm ái, lờ mờ ngửi thấy mùi mốc, chả hiểu sao lại thích mùi này, mỗi lần vào động cỏ, yên tĩnh như bài tha ma lúc nửa đêm.
Nếu là mọi khi thì hồ ly sẽ từ ngoài chui vào, thuần thục nằm bên cạnh, còn dùng miệng kéo chăn đắp cho mình, chỉ là nó tới thì Thiết Tâm Nguyên sẽ chạy. Cái con này giờ người nặng mùi kinh lên được, trời thì nóng, người ta không chịu nổi, bây giờ không có nó lại nhớ, gần đây nó hơi lười nhác, không biết có phải do nóng không, đưa nó ra ngoài trang chạy nhảy có khi tốt hơn.
Nghĩ là làm vừa thò đầu ra thì thấy Dương Hoài Ngọc ngồi khoanh chân trên đống cỏ, Thiết Tâm Nguyên trêu chọc:” Tô tỷ tỷ cho huynh sáng sớm chui ra khỏi chăn à?”
Dương Hoài Ngọc vô liêm sỉ đáp:” Lúc ta rời giường thì nàng còn ngủ mê mệt, làm sao cản được, Tiểu Thiết, vào thẳng vấn đề luôn, ta muốn trang bị ba nghìn binh tốt giống hệt ta, đệ thấy sao?”
“ Một, huynh là thứ quỷ nghèo, không có nhiều tiền như thế. Hai, binh bộ sẽ cho rằng huynh đồ mưu làm loạn, chặt đầu cả nhà. Ba, ta không tin huynh thuyết phục được cả nhà mạo hiểm. Bốn, bằng vào cái gì mà huynh kéo cả ta và Xảo Nhi mạo hiểm theo, còn là mất đầu.” Thiết Tâm Nguyên càng thẳng thắn hơn:
Dương Hoài Ngọc thở dài:” Tình hình biên ải không lạc quan, phòng tuyến Hoành Sơn đã lui một trăm bốn mươi dặm, còn lui nữa thì người Tây Hạ tới chân thành rồi. Thanh Đường và Thổ Phồn chiếm giữ Hà Hoàng, đứng trên cao nhòm ngó đất cũ Hà Đông của chúng ta. Ta còn nghe Giao Chỉ tiến vào Liễu Châu, cướp bóc chém giết hơn nửa tháng rồi ung dung trở về không ai cản nổi.”
“ Ta có lòng giết giặc, nhưng không có sức xoay trời, chỉ mong một ngày được bệ hạ triệu hoán, thống khoái cùng giặc huyết chiến.”
Thiết Tâm Nguyên bực mình:” Vấn đề huynh biết ta không giúp được, vì sao còn ép buộc, đây không phải hành vi quân tử, đám người các ngươi, hơi một chút là đeo gia quốc thiên hạ trên miệng, nói được thì tự đi mà làm đi, sao trút gánh nặng lên đầu người khác? Huynh có khải giáp, có cường cung rồi, tìm thợ chế tác, ta và Xảo Nhi có cấm đâu?”
Dương Hoài Ngọc vỗ vỗ đầu:” Lần này ta tiến kinh là muốn luyện sĩ tốt, nhưng như đệ nói, ta không tiền, không địa vị, không nhân thủ, làm những chuyện này rất khó. Hôm qua ta tới gặp binh bộ tả thị lang, nói ra suy nghĩ của mình, bị mắng cho một trận, nghiêm lệnh ta không được nhắc lại nữa.”
“ Vốn tâm ý đã nguội lạnh, nhưng Mi Nhi nói đệ có cách, nên ta tới đây.”
Thiết Tâm Nguyên ngáp dài:” Đừng lôi Tô tỷ tỷ vào, kẻ xúi huynh dùng đại nghĩa thuyết phục ta là Tào Phương chứ gì? Đầu hắn bị lừa đá rồi mới nghĩ ta bị những thứ đó làm động lòng. Hôm qua ta đứng ở cửa cung trừng mắt cả sáng uy hiếp một vị quan lớn, mệt lắm, giờ không muốn làm gì hết.”
Trước khi làm việc gì thì cũng phải chọn đồng đội cho tốt, nhất là làm đại sự thì đồng đội càng thêm trọng yếu, những lời lẽ vụng về của Dương Hoài Ngọc mà cũng đòi đánh động Thiết Tâm Nguyên, cái mạng này y khó khăn lắm mới nhặt lại được, cả đời phải sống khoái hoạt mới đáng, chứ không mạo hiểm cống hiến cho ai hết.
Nếu chẳng phải báo đáp ân che chở của hoàng đế, y đã chẳng tặng miễn phí cho hoàng đế nhiều đồ tốt như thế.
Nếu không phải vì báo đáp ân dưỡng dục của mẹ, y chẳng vào Tam Hòe đường, tranh thể diện cho cái gia tộc nguy ngập đó, sớm cùng Xảo Nhi lên núi chiếm đất xưng vương làm tên cường đạo trứ danh Đại Tống rồi.
“ Đệ định sống tùy tiện qua loa cho hết đời à?” Dương Hoài Ngọc thấy không thuyết phục được y thì thở dài:
“ Ai sống tùy tiện, ta ở Tam Hòe đường là học sinh ưu tú, bị người ta xách tới Thái học càng là học sinh kiệt xuất, ngay tế tửu còn khen ta, huynh là cái tên ngay lương thảo cũng không tính toán nổi, lấy tư cách gì nói ta?”
Thấy không thể thuyết phục nổi y, Dương Hoài Ngọc phủi bụi không tồn tại trên áo bào, nói:” Thôi không nói chuyện này nữa, tới nhà ta đi, Mi Nhi là canh cá chua ngọt mà đệ thích nhất.”
“ Gì, tỷ ấy định đầu độc chết ta mới thôi à?”
Dương Hoài Ngọc cười phá lên:” Dù sao cũng là tâm ý, nàng ấy hiếm khi vào bếp một lần, đến ta số lần được ăn cơm nàng ấy làm chỉ tính trên đầu ngón tay.”
“ Huynh dù sao cũng là người bên gối, tỷ ấy làm nỡ giết chết? Không thấy lần nào ăn cơm cũng muốn ta ăn trước à, sau đó cho Đại Tiểu Hổ cùng nha đầu nhà huynh ăn, rõ ràng lấy ta làm người thử độc.”
“ Chỉ một câu thôi, đi không?”
“ Đi!” Thiết Tâm Nguyên thở dài, không đi sẽ gặp phiền phức với Tô Mi, theo sau Dương Hoài Ngọc rời sân phơi.
Một nữ tử ngồi ở mương ngoài sân phơi giặt khăn tay, váy gai ôm sát người, không che được cặp mông phí nhiêu, Thiết Tâm Nguyên đảo mắt xung quanh, quả nhiên thấy Xảo Nhi thậm thụt sau đống cỏ.
Dương Hoài Ngọc hiểu lầm, vỗ mạnh lên vai Thiết Tâm Nguyên:” Phi lễ vật thị, đệ hay dở gì cũng là Thái học sinh.”
Thiết Tâm Nguyên cười khổ, một nữ nhân khao khát yêu thương, một nam nhân quen mui bén mùi, đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng muốn khắc chế được dục vọng thì đâu có dễ, loại người như Xảo Nhi, lời người ngoài không ích gì, trừ khi nếm mùi đau khổ rồi mới tỉnh ngộ.
“ A, đệ cũng hơn mười bốn tuổi rồi, nếu thích nữ nhân, ca ca đưa tới Uyên Ương lâu, nữ tử nơi đó đều là nghìn chọn một ...”
Thiết Tâm Nguyên chép miệng:” Uyên Ương lâu ba năm trước bị một tên điên phóng hỏa thiêu rồi.”
Dương Hoài Ngọc ngớ ra:” Thiêu rồi à?”
“ Thiêu rồi, giờ nơi đó xây một tòa lâu khác, nhưng là quán cơm, to lắm, ngan nướng ở đó không tệ, hôm nào dẫn huynh đi ăn.”
Dương Hoài Ngọc liên tục lắc đầu tiếc nuối.