Ngân Hồ

Chương 015: Tiểu cữu tử khủng bố.

Chương 015: Tiểu cữu tử khủng bố.


Tới cửa trang không thấy ngựa đâu, gia tướng Dương gia bất lực chỉ bụi mù trên quan đạo.
Chẳng có gì lạ, cũng chẳng phải lần đầu, đám Linh Nhi, Phúc Nhi, Hỏa Nhi rất thích cưỡi ngựa, nhất là chiến mã trong quân, còn ngựa kéo trong trang thì chúng không hứng thú.
Dương Hoài Ngọc nheo mắt nhìn ba thiếu niên thúc ngựa chạy trên quan đạo:” Luận kỵ thuật chúng còn hơn kỵ sĩ bình thường trong quân, bọn chúng là chiến sĩ trời sinh, đệ không nghĩ tới chuyện đưa chúng vào quân ngũ à? Vài ba năm sau ta có cách kiếm cho chúng chức thừa tin lang.”
Dương Hoài Ngọc bây giờ đã rất khác với người bảy năm trước bị Thiết Sư Tử đánh hộc máu, lần trước về kinh hắn giao chiến với Thiết Sư Tử, dựa vào mã sóc trong tay ép Thiết Sư Tử xuống ngựa dựa vào thần lực vô song mới miễn cưỡng đánh hòa.
Về sau Thiết Sư Tử nói, nếu Dương Hoài Ngọc mà vô sỉ như lần võ cử năm xưa thì mình không phải đối thủ.
“ Đang yên đang lành lại đi nạp mạng à, khỏi nghĩ.” Thiết Tâm Nguyên từ chối thẳng thừng:
“ Chuyện này đệ nói không tính, cho rằng mình và Xảo Nhi nuôi chúng lớn là có thể định đoạt thay chúng à? Chúng là người, không phải lợn, không vì người ta cho vài miếng ăn mà ngoan ngoãn nghe theo, người ta muốn đi, ta xem đệ cản ra sao?”
Thiết Tâm Nguyên nhún vai:” Huynh có thể hỏi chúng thử xem.”
Dương Hoài Ngọc đáp lại bằng nụ cười quỷ dị, đợi Linh Nhi tới gần, nhận lấy dây cương, vỗ mông ngựa một phát phi thân lên. Thiết Tâm Nguyên lên ngựa không thô tục như vậy, dâm lên bàn đạp, ngồi vững vàng rồi mới thúc chiến mã đi.
Dương phủ tọa lạc ở Đông Giác lâu đại nhai, chẳng hề có bia thượng mã trong truyền thuyết, tất nhiên càng chẳng có bia hạ mã, cũng giống như vô vàn phủ đệ khác ở Đông Kinh, chỉ là trước cửa chi chít những cái cột đá buộc ngựa, cột khắc đủ các loại ngựa, hàm ý lấy ngựa phong hầu.
Tòa phủ này rõ ràng đã có năm tháng, nhưng không hề có vẻ suy bại, ngược lại hai cây bách xanh bên cổng, tăng thêm vẻ trang nghiêm cổ kính.
“ Lão tổ tông tới trang tử tránh nóng, năm nay thời giết quá nóng nên đi sớm, đệ không cần tới thỉnh an.”
Thiết Tâm Nguyên thở phào, lần nào tới thỉnh an lão thái quân, bà cụ mắt không tốt thích sờ mặt y, không quen chút nào.
“ Mẹ ta không quản chuyện trong phủ nữa, nay người làm chủ là Mi Nhi, đệ không cần phải giả vờ làm ra bộ dạng văn nhân nho nhã.”
Tô Mi thực sự là bậc anh thư cân khắc không kém tu mi, mấy năm trước được lão tổ tông Dương gia mời từ tiểu trang rách nát về quản gia, bản lĩnh này không phải người thường có được.
Dương Hoài Ngọc đắc ý khoe khoang:” Gia tộc lớn nhiều việc, có điều Mi Nhi xử lý rất tốt, lần này lấy bốn nghìn quan tiền kiếm cho Nhị đệ ta chức tàng khố tạo ti, dù mẹ ta cũng khen không ngớt miệng, tuyệt luôn tâm tư quản gia.”
Nói tới đó đột nhiên dừng lại:
“ Chỉ là Mi Nhi kiếm tiền nuôi cả gia đình lớn, còn đệ và Xảo Nhi ném tiền kiếm được bao năm qua đi đâu, nhìn mấy đứa ăn tiêu thì không giống người giàu có, Xảo trang mấy năm vẫn như cũ, tiền đâu cả rồi?”
“ Xảo Nhi chôn hết xuống đất rồi, nói thế nào cũng không nghe.” Thiết Tâm Nguyên bực dọc đá một cái cây bên lối đi:” Huynh chưa thấy bộ dạng ghê tởm của chúng khi mỗi nửa năm lấy bạc ra lau rửa, nhìn thấy chỉ muốn đánh.”
Dương Hoài Ngọc cười phá lên, kéo Thiết Tâm Nguyên đi qua tiền viện bao la của Dương phủ, tới thẳng hậu hoa viên.
“ Tiểu muội nhà ta đang nhìn trộm đệ đấy.” Ngồi xuống hoa sảnh, Dương Hoài Ngọc nhỏ giọng nói:
“ Có gì đâu, lần nào tới bọn họ chẳng nhìn trộm, thực ra tới trước mặt ta mà nhìn cũng được, chẳng có ý kiến gì. Sao nhà huynh lắm muội tử thế, nhiều hơn cả Xảo trang?”
“ Gia quyến bộ tướng của cha ta chiến tử đều dựa vào nhà ta nuôi dưỡng, nam hài lớn thì vào quân ngũ, nữ hài thì cho hồi môn đuổi đi. Năm nào cũng có muội tử xuất giá, năm nào cũng có muội tử mới gia nhập, toàn là chuyện thê thảm, không nói cũng được.”
Thiết Tâm Nguyên cũng chẳng muốn nghe chuyện này, lảng đi:” Tô tỷ tỷ đâu, sao cả Đại Tiểu Hổ cũng không thấy?”
Nói thế làm Dương Hoài Ngọc cũng thấy lạ, vội vàng vào nội trạch, không lâu sau lại vội vàng chạy ra:” Đi mau, hài tử bị lão tổ tông đưa đi rồi, Mi Nhi tới Tôn Dương chính điếm, Tô gia lần này khả năng gặp phiền toái lớn.”
Hai người dẫn gia tướng cưỡi ngựa chạy nhanh tới Tôn Dương chính điếm, mặt Dương Hoài Ngọc tức thì xanh mét, còn Thiết Tâm Nguyên vỗ trán không biết phải nói gì luôn.
Tới giờ Thiết Tâm Nguyên mới lĩnh ngộ được một đạo lý, trên đời này sinh vật khủng bố nhất chính là tiểu cữu tử, khủng bố hơn nữa là hai tên tiểu cữu tử bị chiều hư.
Tô gia xưa nay luôn thanh chính, bất kể là Tô lão đại Tô Việt hay Tô Mi đều là những tấm gương trong giới sĩ nhân Đông Kinh, nhưng hai đứa đệ đệ song sinh của Tô Mi lớn lên thì người ta liền hoài nghi môn phong của Tô gia.
Tô Việt là giám sát ngự sử, tất nhiên không tiện ra mặt giúp đệ đệ xử lý chuyện thối nát của chúng, cho nên đành phải để Tô Mi lo liệu, mấy năm qua Tô Mi không biết xử lý bao nhiêu lần chuyện thế này.
Nhìn hai đứa đệ đệ bị người ta lột trần truồng treo lên cán cờ, quẫy qua quẫy lại như cá, Tô Mi nóng ruột cũng chẳng thể làm gì.
Tôn Dương chính điếm vốn rất cao, cán cờ lại từ đại cao đâm xiên xiên ra ngoài, cách sàn đá năm trượng, cán cờ to bằng miệng bát rung rung treo hai thiếu niên mười lắm tuổi đã hơi cong xuống, Thiết Tâm Nguyên thấy rằng gió lớn một chút là gãy luôn.
Cái tư vị bị người ta lột trần treo lên cột thì y cũng nếm thử rồi, có điều khi ấy mới bảy tuổi, mọi người chỉ coi là trò đùa thôi, nhưng y thề cả đời không cho người khác tụt quần của mình nữa.
Dương Hoài Ngọc mặt âm trầm đi qua đám đông xem náo nhiệt, dẫm chân lên lan can lấy đà, thoáng cái xuất hiện ở đài cao.
Một võ sĩ nước Oa khoanh tay đứng gác dưới cán cờ, nằm trên mặt đất bốn gia tướng Dương gia muốn cứu viện Tô Đồng, Tô Hà. Thấy Dương Hoài Ngọc đi lên, tên này lập tức cảnh giác, lùi về sau mấy bước, líu la líu lô tuôn một tràng tiếng Oa không ai hiểu.
Dương Hoài Ngọc đưa tay định tháo dây thừng thì tên võ sĩ vung quyền xông tới, một tay ấn cán cờ, người hơi nghiêng đi, chân trái như mãng xà tung ra đá vào cổ tên võ sĩ.
Võ sĩ né chỗ yếu hại, hai tay vắt chéo chắn đòn, vẫn bị đánh lui ba bước.
Cán cờ bị Dương Hoài Ngọc mượn lực rung bần bật, làm Tô Đồng, Tô Hà thét chói tai, Tô Mi dưới đất càng sợ nhũn người.
“ Tỷ phu, cẩn thận một chút, nếu đệ rơi xuống thì huynh không còn tiểu cữu tử đâu.”
Thế nhưng bách tính Đông Kinh xem náo nhiệt lại vỗ tay cổ vũ rầm trời.
(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất