Ngân Hồ

Chương 016: Dương Hoài Ngọc đại náo Tôn Dương.

Chương 016: Dương Hoài Ngọc đại náo Tôn Dương.


Võ sĩ nước Oa rống lên, giang rộng hai tay xông tới, Dương Hoài Ngọc buông cán cờ, đấm thẳng một quyền, tên võ sĩ lần nữa dùng hai tay bảo vệ ngực, người chúi về phía trước, hùng hục lao tới như trâu.
Rầm một cái, tay trái võ sĩ bị đấm oặt ra ngoài, không đợi hắn kịp kêu, Dương Hoài Ngọc kẹp cổ, mượn đà lao tới của chính hắn, ném xuống đài cao.
Tới lúc này mới có giọng nói kiều mị vang lên:” Dừng tay!”
Muộn rồi, dưới đào cao có tiếng xương gãy làm người ta ê răng, Dương Hoài Ngọc chẳng thèm nhìn tình huống phía dưới, cũng chẳng quan tâm người vừa lên tiếng cản mình, cởi thừng từ từ thả hai tiểu cữu tử xuống, đám gia tướng chạy vội tới mặc áo cho chúng.
Dương Hoài Ngọc nhìn hai đứa tiểu cữu tử nín khe :” Tới chỗ tỷ tỷ hai đứa, có gì thì nói với nàng.”
Tô Đồng ấp úng:” Tỷ phu, chúng ta về thôi.”
“ Lão tử đập nát nơi này rồi về.”
Tô Hà cuống lên:” Đừng đập, đừng đập, nếu không lần sau đệ không tới được nữa.”
Dương Hoài Ngọc tức giận phất tay để gia tướng đưa hai thằng tiểu tử không có lập trường này đi, đá một phát vào cán cờ, chỉ nghe đánh rắc, cả cán lẫn cờ đổ xuống.
Trong tiếng la hét của đám đông, Dương Hoài Ngọc múa cột cờ quét về phía Tôn Dương chính điếm.
Một đòn này bất kể là cánh cửa khắc hoa hay là bình phong nạm vàng đều tan nát, khách nhân bên trong cùng Oa nữ ôm đầu chạy như chuột.
Dương Hoài Ngọc chưa thôi, cán cờ đi tới đâu chén bát đổ vỡ tới đó, mấy cái trả kỷ cũng bay tứ tung, danh nhân tự họa hay đồ ngọc trang trí đều thành đồ bỏ đi dưới cán cờ.
Thoáng một cái Tôn Dương chính điếm huy hoàng đã tan hoang.
Dương Hoài Ngọc quát lớn, ném cán cờ trong tay đi như mũi mâu, tiếng va chạm kinh hồn liên tiếp, cán mâu đâm vơ mấy vách tường.
Lớn chuyện rồi, người xem náo nhiệt giải tán lập tức, Thiết Tâm Nguyên nhe răng cười với Tô Mi sắc mặt trắng bệch coi như chào hỏi, phe phẩy quạt đi lên đài cao.
Khắp nơi là mảnh vụn gỗ và đồ sứ, cho nên Thiết Tâm Nguyên đi rất cẩn thận, nhìn thấy cái chén men thiên thanh vỡ làm hai mảnh, cúi xuống nhặt lên, nhìn hoa văn đạm nhã của nó mà nuối tiếc:” Lần sau huynh muốn đập đồ thì bảo ta một tiếng cất đồ quý đi, huynh xem, vỡ hết cả rồi.”
“ Thấy ta làm như vậy không thích hợp à?”
“ Thích hợp chứ, nếu huynh mà gây rối nho nhỏ người ta mới tới kiếm chuyện với huynh, giờ lớn chuyện rồi, ngự sử ngôn quan sẽ đàn hặc huynh, Khai Phong phủ thông qua binh bộ tìm huynh, bệ hạ sẽ cắt bổng lộc của huynh.”
Dương Hoài Ngọc cười :” Đệ nghĩ thế là xong à?”
Thiết Tâm Nguyên ném cái chén vỡ đi:” Không xong thì thế nào? Người ta lột quần áo sĩ tử treo lên cột, chẳng lẽ không huynh cứu, nổi giận ra tay bảo vệ thể diện sĩ tử có gì không đúng. Nếu có cái gì sai thì hai tên đó không nên là tiểu cữu tử của huynh.”
“ Ta không tin bệ hạ vì vài người Khiết Đan mà giáng tội ta.”
“ Nhầm rồi, là người Oa đấy.”
“ Người Oa à?” Dương Hoài Ngọc nhìn kỹ một nữ tử che mặt:” Đúng là người Oa thật, chúng ta về nhà đi, vừa xong ta hỏi rồi, Mi Nhi làm cơm rồi mới ra ngoài.”
Thiết Tâm Nguyên vui vẻ gật đầu, chuẩn bị tới Dương gia ăn cơm.
“ Dương tướng quân nổi giận đập phá rồi cứ thế bỏ đi là xong sao?” Một nữ tử vóc người ma quỷ xuất hiện, tuy chiếc y sam kín đáo nhưng rất vừa vặn, khiến mỗi cử động lại khéo thấp thoáng những đường cong quyến rũ, bộ ngực nhô cao, vòng eo thon thả, cặp mông tròn lẳn, thân thể ấy có thể dễ dàng khơi lên dục vọng đen tối của bất kỳ nam nhân nào:
Dương Hoài Ngọc quay lại chỉ nhìn lướt qua, nhạt giọng nói:” Ngươi muốn sao?”
“ Đằng Nguyên thị đại nữ Đằng Nguyên Nhất Vị Hương ra mắt Dương tướng quân, chỉ một quán rượu nhỏ chẳng đáng nói, có thể thấy được uy phong mãnh tướng thượng quốc cũng là vinh hạnh của tiểu điếm.”
“ Chỉ là thiếp thân thường nghe thượng quốc là nước lễ nghi, làm việc có pháp độ ước thúc, vậy sao tướng quân nổi giận hưng binh lại không hỏi rõ trắng đen?”
Dương Hoài Ngọc không ngốc, vừa rồi Thiết Tâm Nguyên đã khéo léo nhắc nhở rồi, hắn đường hoàng nói:” Mỗ vốn là người chú trọng đạo lý, nhưng thấy sĩ tử Đại Tống bị dị tộc treo lên cán cờ sỉ nhục, chỉ muốn giải cứu tộc nhân mà thôi.”
Nhất Vị Hương duyên dang thi lễ:” Thiếp thân thụ giáo, vậy trong mắt tướng quân, nắm đấm ai lớn là có lý phải không?”
Thiết Tâm Nguyên đột nhiên xen vào:” Cô tới từ Thiền Thảo tự?”
Nhất Vị Hương tức thì chuyển ánh mắt sang phía y, một lúc mới hỏi:” Công tử từng tới Thiền Thảo tự?”
“ Thiền Thảo tự trên Kim Long sơn chính là tịnh địa Phật môn do Phong thần và Lôi thần trấn giữ, trong Lôi môn không chứa nữ tử, nhưng cô lại đeo Lôi môn trên người, chẳng lẽ không sợ Lôi thần trừng phạt.”
Dương Hoài Ngọc nghe vậy đi ra sau lưng Nhất Vị Hương, quả nhiên thấy bốn chữ, Phong Lôi Thần Môn.
“ Vậy là công tử thực sự tới Thiền Thảo tự?”
“ Chỉ là vô duyên được thấy kim phật.”
Nghe Thiết Tâm Nguyên nói vậy, Đằng Vị Hương kích động nói một tràng tiếng Oa, Thiết Tâm Nguyên chỉ cười, chắp tay nói:” Tại hạ cáo từ.”
Dương Hoài Ngọc đầy một bụng hồ nghi theo Thiết Tâm Nguyên xuống đài cao, thi thoảng quay đầu nhìn Nhất Vị Hương vẫn còn nghi hoặc nhìn bọn họ, không hề ngăn cản, nhíu mày hỏi:” Làm sao đệ biệt nữ nhân quỷ đó xuất thân từ Thiền Thảo tự gì đó.”
“ Huynh không thấy bốn chữ trên lưng cô ta à?”
“ Thấy rồi, có gì liên quan tới Thiền Thảo Tự.”
“ Bốn chữ đó giống bốn chữ ở trên đại môn Thiền Thảo Tự, cho nên cô ta tới từ Thiền Thảo tự.”
“ Đệ tới nước Oa rồi à?”
“ Cuộc đời ta thế nào thì huynh biết, làm sao có khả năng vượt biển tới nước Oa.”
Dương Hoài Ngọc tức mình hừ một tiếng:” Hừ, đệ thích đọc tạp ký, ta lạ gì, còn ra vẻ thần bí, không phải đạo đối xử với bằng hữu.”
Thiết Tâm Nguyên cười, Dương Hoài Ngọc nghĩ thế cũng tốt, y chỉ có ấn tượng qua loa về ngôi của cổ đó, tất nhiên ai có thể từng tới Thiền Thảo tự lại không nhớ hai bức tượng Phong Lôi thần trước cửa, bốn chữ lớn kia càng viết trên đèn lồng bắt mắt.
Ở nước Oa, trước tiên có Thiền Thảo Tự sau mới có Đông Kinh (Tokyo), đó là thường thức, nhưng có lẽ bây giờ Đông Kinh vẫn chỉ là vùng hoang vu.
Thấy một nữ tử mang bốn chữ đó trên lưng, Thiết Tâm Nguyên cũng bất ngờ lắm, nhưng nếu hỏi thì lớp mặt nạn thần bí của mình bị lột ra ngay, nên chuẩn bị tới Vương gia hỏi Tam cữu công đang làm quan ở Hồng Lư tự, xem tình hình nước Oa gần đây thế nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất