Chương 034: Chạy hết cả rồi.
Bao Tử xưa nay luôn ngủ sớm, dậy cũng sớm.
Bởi thế khi Thiết Tâm Nguyên ngáy khò khò thì hắn đã dậy rửa mặt đợi cơm.
Sáng hôm nay lạ lắm, toàn bộ nhà lao cứ im phăng phắc, cái đám quỷ đói đầu thai kia như đổi tính, không còn đòi ăn nữa.
Bao Tử rất sợ, nếu như chỉ mình đòi ăn thì đám ngục tốt sẽ không cho cơm nữa, mà trong ấn tượng của hắn, Thiết Tâm Nguyên không cần ăn, dù có ăn cũng chỉ tí xíu, thế là vì bữa sáng, hắn xả giọng kêu lên:” Ta muốn ăn cơm.”
Giọng hắn vang vang, không ai trả lời.
Thiết Tâm Nguyên lười nhác trở mình, mắt chưa chịu mở ra, làu bàu cáu kỉnh:” Đừng gọi, không có ai đâu.”
“ Không có ai? Được thả rồi à?” Bao Tử hoảng sợ:
“ Không, người ta tự đi.” Thiết Tâm Nguyên mỗi lần ngủ dậy luôn khó tính, y là tên thảm ngủ:
Bảo Tử cuống lên chạy tới bên Thiết Tâm Nguyên:” Sao lại đi, đám Yến lão đại là thổ phỉ ở Mang Nãng sơn, quan binh phí bao nhiêu công sức mới bắt được, sao lại đi mất? “
“ Aaaaaaaaaa ...” Thiết Tâm Nguyên tức tối vùng dậy đấm đá Bao Tử, chỉ cửa nhà lao:” Cửa mở thì bọn họ chạy thôi.”
Bao Tử ngớ ra:” Cửa mở à?”
Biết đánh tên da trâu này thì hắn cũng không biết đau, Thiết Tâm Nguyên vẫn đá cái nữa cho bõ tức:” Cửa mở thì người ta mới đi được chứ, đi thôi, ta dẫn ngươi đi kiếm cái ăn, ta cũng phải đánh răng, miệng toàn mùi quai quái.”
Thiết Tâm Nguyên dẫn Bao Tử rời nhà lao, đi qua phòng Yến lão đại, hai thanh sắt bị xoắn vào nhau, đoán chừng ở Đông Kinh sắp có tin đồn Yến lão đại tay không bẻ cong sắt rồi.
Bẻ cong được sắt thì bẻ gãy cổ người có gì lạ.
“ Hổ trảo thủ lợi hại quá.”
Thiết Tâm Nguyên cười nhạt, tên ngục tốt đá bay thức ăn mà y cho Bao Tử ngã ở cửa nhà lao, tay còn cầm một cái chân gà, y thản nhiên bước qua cái xác, tên này thực ra đã chết từ lúc có hành động ngu xuẩn kia rồi, đi tới phòng mà ngục tốt nghỉ ngơi ..
Bên trong một cảnh tan hoang ...
Bảy cỗ thi thể nằm ngổn ngang, chết thảm vô cùng, đám hung phạm đào thoát thù oán đám người này rất sâu, khi ra ngoài làm gì có chuyện cho chúng chết tử tế.
Bao Tử cũng chẳng sợ người chết, đá một cái đầu lâu sang bên, nhìn nửa con gà trên bàn.
“ Ăn đi, lát nữa không ăn được đâu.” Thiết Tâm Nguyên đưa nửa con gà quay cho Bao Tử, thong thả bước ra khỏi cái chốn như địa ngục này:
Hậu đường của phủ Khai Phong rất rộng, Bao Chửng cùng chúc quan của phủ Khai Phong đều ở đây, chẳng qua giám lao ở bên trái, quan viên ở bên phải.
Một luồng gió mát buổi sáng truyền tới, Thiết Tâm Nguyên khoan khoái vươn mình, buổi sáng ở nơi này cũng yên tĩnh như đường Hoàng Thành vậy, rất là thích, làm vài động tác tập thể dục giãn gân cốt, sau đó lấy chiêng đồng gõ liên hồi kỳ trận.
Keng keng keng!
Tiếng chiêng lớn làm đàn chim còn chưa rời tổ kiếm ăn hoảng sợ, nhốn nháo bay loạn xạ.
Thiết Tâm Nguyên càng gõ càng hứng khởi, Bao Tử thì sợ tới miếng xương chưa gặm kỹ đã rơi xuống đất.
Rất nhanh vô số nha dịch tay gậy tay xích cùng quan viên y sam xộc xệch kéo tới, một số nhận ra Thiết Tâm Nguyên và Bao Tử, thấy hai người ngoài nhà lao thì quát:” Bắt lấy, không cho hai tên này chạy trốn.”
“ Mỗ không trốn ...” Bao Tử gân cổ cãi:
“ Ngồi xuống, ngồi xuống ngay! Không được phản kháng.”
Thiết Tâm Nguyên thản nhiên ném chiêng sang bên, đá Bao Tử một cái rồi ngồi xuống, chẳng mấy chốc cả hai bị đám nha dịch thô bạo ấn xuống đất trói chặt.
Bao Chửng suốt cả đêm không ngủ, Tôn Dương chính điếm gặp hỏa hoạn, lửa cháy từ tầng hầm, tòa lầu hùng vĩ kia biến thành bó đuốc, không sao cứu nổi.
Vừa mới lau khăn ướt cho đỡ mệt mỏi, định chợp mắt một lúc thì có tiếng chiêng cảnh báo, thế là lại vội vàng dẫn thuộc hạ chạy tới hậu viện, nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên và Bao Tử đang bị nha dịch bắt trói.
Nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên, trong lòng Bao Chửng nổi lên cảm giác cực độ bất an, chưa kịp nói gì thì nghe y lớn tiếng nói:” Khởi bẩm phủ tôn, học sinh phát hiện đại hung án, đang gõ chiêng cảnh báo, xin phủ tôn tức tốc bắt gian nhân, trả cho Đông Kinh vùng trời yên bình.”
Bao Chửng tựa hồ chẳng nghe thấy Thiết Tâm Nguyên nói gì, chạy tới cổng nhà lao, lòng lạnh toát.
Lại mục, quan doanh ở trong đi ra, run run rẩy rảy quỳ xuống:” Phủ tôn, tặc thủ Yến Phi cùng mười sáu tội tù đợi chém đã đào thoát, tám ngục tốt toàn bộ mất mạng ...”
Người Bao Chửng lảo đảo, đẩy thuộc hạ tới đỡ mình ra, cùng đám đông đi vào nhà lao.
Chân tay đều bị trói quặt ra sau, mặt cắm xuống đất, Bao Tử sợ lắm, nhưng thấy Thiết Tâm Nguyên ở bên kia cười với mình không hiểu sao dần không sợ nữa, học y cắn một cọng cỏ ngậm trong miệng, nhắm mắt tận hưởng gió mát buổi sáng, không khí trong lành.
Chẳng mấy chốc Bao Chửng đi ra, từ cao nhìn xuống Thiết Tâm Nguyên hỏi:” Hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Thiết Tâm Nguyên nhăn nhó:” Phủ tôn lúc nào cũng hỏi học sinh câu này, học sinh trả lời làm sao?”
Bao Chửng hít sâu một hơi cố gắng lấy lại bình tĩnh:” Biết cái gì thì kể cái đó.”
“ Ừm, xem nào, hôm qua trời tối, học sinh ăn cơm xong, nói chuyện với Bao Tử, kể một câu chuyện cho hắn nghe rồi ngủ. Trời sáng Bao Tử bị đói tỉnh dậy, phát hiện nhà lao chỉ còn hai người học sinh sống sót, chấn song thì bị bẻ cong ... Thấy người chết khắp nơi, học sinh liền gõ chiêng cảnh báo.” Thiết Tâm Nguyên giọng bỉnh bơ như không:
Bao Chửng thở dài: “ Nói như vậy giống hệt chuyện xảy ra đây giống hệt ở Áo Miếu.”
Thiết Tâm Nguyên làm bộ ngớ ra:” Đúng đúng, giống nhau.”
Bao Chửng không thèm để ý tới y, quay sang Bao Tử:” Ngươi là đứa khờ, tuy ở thôn quê giết người, bản quan thương ngươi tâm trí chưa tỏ, chuyện có nguồn cơn, lòng hiếu thảo đáng khen, không muốn trị ngươi theo luật. Tấu chương thỉnh cầu ân xá cho ngươi đã gửi lên thánh thượng, nếu bệ hạ đồng ý, ngươi tối đa chỉ bị đày ba nghìn dặm tòng quân, biết chuyện này chứ?”
Bao Tử là người thật thà gật đầu liên hồi:” Biết, biết.”
“ Vậy tối qua xảy ra chuyện gì có biết không?”
“ Biết, biết, Yến lão đại nói mọi người sắp bị chặt đầu rồi, không bằng kiếm cơ hội giết ra ngoài lao, liều mạng với lũ cẩu quan.”
(*) Thành Long có cái phim trưa Thượng Hải hay Hiệp Sĩ Thượng Hải, cũng đái vào cái khăn ướt, sau đó dùng thanh gỗ vặn chấn song định mở cửa đó, rồi em gái thổ dân giật sầm một phát bung tường luôn.