Chương 035: Họa địa vi lao.
Hai chữ cẩu quan của Bao Tử làm quan viên xung quanh mặt đen như đít nồi, Bao Chửng không để ý, có lẽ vì mặt ông ta đen sẵn rồi, ôn hòa hỏi:” Yến lão đại nói những lời này vào hôm qua à?”
“ Không, hôm qua có Nguyên ca nhi là người ngoài, Yến lão đại không nói.” Bao Tử ra sức hất đầu về phía Thiết Tâm Nguyên bảo y làm chứng lời mình khai:
Bao Chửng cau mày:” Vậy Yến lão đại bẻ chấn song dẫn mọi người đi hết, sao để lại các ngươi?”
Bao Tử cúi đầu thương tâm:” Ta thân với Nguyên ca nhi, mà y lại là người ngoài, Yến lão đại không chịu đưa bọn ta đi, ta lại không thể bỏ Nguyên ca nhi ở lại.”
Bao Chửng vỗ vai Bao Tử:” Ngươi trả lời rất tốt, giờ nói xem Yến lão đại trốn thế nào?”
Bao Tử ngoẹo đầu hết bên này tới bên kia, mãi mới nhớ ra một câu nói kia của Thiết Tâm Nguyên:” Hổ trảo thủ lợi hại quá.”
Bao Chửng ngớ người, quay sang bộ đầu Trương Tường đứng sau lưng:” Thực sự có người tay không bẻ cong được sắt à?”
Trương Tường ấp úng đáp bừa:” Có người thần lực bẩm sinh ...”
Bao Chửng không hỏi nữa, lạnh lùng ra lệnh:” Giờ cổng thành còn chưa mở, chúng chưa thoát được đâu, phong tỏa cổng thành toàn lực truy bắt!”
Thấy Bao Chửng sắp đi, Thiết Tâm Nguyên gọi với theo:” Phủ tôn, học sinh thì sao, cứ bị giam trong lao ngục không rõ ràng thế này, lần sau học sinh khó giữ mạng mất.”
Bao Chửng nhìn y chằm chằm, khuôn mặt đen xì xì làm người ta rất khó nhận ra cảm xúc của ông ta, hỏi ngược lại:” Ngươi thấy bản quan phải xử lý ngươi ra sao?”
“ Phủ tôn sao không học cách họa địa vi lao mà Chu Văn Vương dùng với Võ Cát? Học sinh tuy không phải quân tử cổ đại, nhưng cũng là người tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không bỏ trốn. Nếu phủ tôn cho phép, học sinh toàn lực làm rõ rốt cuộc ai hãm hại mình, nói thật học sinh tức giận vô cùng, không tìm được hung thủ không thôi.”
Bao Chửng trâm ngâm một lúc rồi gật đầu:” Ngươi hai lần có thể chạy trốn nhưng đều về quy án, nói họa địa vi lao thực sự có sức thuyết phục, lão phu hỏi ngươi, định tìm hung thủ thế nào?”
“ Vết thương, năm đao thấy nội tạng, đây không phải cách giết người bình thường, học sinh không tin là không có manh mối để theo.”
“ Chuyện này lão phu đã làm rồi, hỏi khắp lão ngỗ tác Đông Kinh, không hề có tin tức gì.”
Thiết Tâm Nguyên mỉm cười:” Không có tin gì chính là tin tức lớn.”
“ Là sao?”
Thiết Tâm Nguyên cố gắng ngẩng đầu lên cao:” Điều này chứng tỏ trước đây chưa từng có ai dùng loại thủ đoạn như thế giết người, vậy là có thể bài trừ rất nhiều người rồi, danh sách chỉ còn những kẻ mới tới mà thôi.”
Bộ đầu Trương Tường khinh bỉ nói:” Đúng là lời lẽ học trò, Đông Kinh chỉ có mười một vạn hộ là nguyên tịch, còn ba mươi vạn hộ tới mưu sinh, ngươi tìm thế nào?”
Thiết Tâm Nguyên cười khẩy, không thèm trả lời tên bộ đầu đó, cựa quậy người tỏ ý bất mãn vì tình cảnh của bản thân.
Bao Chửng ngồi xuống đích thân cởi trói:” Ngươi muốn tra người Khiết Đan?”
Dây thừng được cởi ra, Thiết Tâm Nguyên xoa cánh tay vẫn tê dại, bực bội nói:” Ta biết ngay các vị có phương hướng, chẳng qua không muốn tra thôi, lại còn giam người vô tội như ta làm cái gì?”
Bao Chửng đứng đậy, chắp tay sau lưng cảm khái:” Ngươi chưa hiểu, quan hệ giữa Đại Tống và Khiết Đan không có chuyện gì là nhỏ, từ sau khi ký hiệp ước Thiền Uyên, hai nước đã bốn mươi lăm năm không nghe tiếng trống trận. Bắc cương vô chiến sự chúng ta mới có thể toàn lực gây dựng tây cương, ác chiến với Lý Nguyên Hạo bao năm, hiệu quả rất thấp, nhiều lần tốn quân nhục quốc chưa nói, nay nam cương lại có chiến sự.”
“ Dưới hoàn cảnh như thế giữ bắc cương yên bình là tối trọng yếu, ha ha ha, hiện nay có rất nhiều người, cũng chính là đám Thái học sinh các ngươi tung hô ầm ĩ Đại Tống bốn mươi năm tích lũy dân giàu nước mạnh, có thể quyết chiến một trận. Nhưng các ngươi có hiểu bốn lăm năm qua Đại Tống ta có bao lần thiên tai không?”
“ Hạn hán, lũ lụt, nạn đói rồi binh họa năm nào cung có, lão phu làm tri phủ Khai Phong bốn năm thì ba năm ra ngoài bôn ba chẩn tai. Tiểu tử, sớm nghe nói trong Thái học, ngươi thuộc hàng kiệt suất, vậy hãy tính cho lão phu xem, mười lăm vạn nạn dân chuyển thành sương quân, triều đình phải trả bao nhiêu tiền lương?”
Thiết Tâm Nguyên nghiêm túc nói:” Nạn dân chuyển hóa thành sương quân là tổ chế, dựa vào nó Đại Tống mới có thể dùng lực lượng vũ trang nhỏ ở địa phương duy trì nền thống trị của chúng ta, đảm bảo không xuất hiện bạo loạn quy mô lớn. Số tiền này dùng rất đáng, bất kể thế nào dùng tiền lương đối phó với bách tính tốt hơn là dùng cương đao.”
“ Có kiến thức đấy.” Bao Chửng tiếp tục hỏi:” Vậy phải giải quyết nhũng binh ra sao, nay quân phí đã chiếm sáu thành quốc thuế rồi.”
“ Đó là vì các vị làm chưa tốt, chỉ chuyển bách tính thành sương quân một cách thô bạo, mỗi năm cho họ ít tiền lương đủ không chết đói rồi bỏ mặc. Hơn trăm vạn người không sản xuất, bị nhốt trong quân doanh, triều đình không nuôi họ thì ai nuôi?”
“ Nếu các vị sau khi biến họ thành sương quân, kiếm cho họ một đường sống, bọn họ dựa vào sức của mình tự lực cánh sinh, cuối cùng dần chuyển hóa thành dân tịch đóng thuế, đó mới là chính lộ.”
Nghe Thiết Tâm Nguyên giọng vang vang nói đâu vào đó, cả đám quan viên sai dịch nhìn nhau không hiểu thế nào, sao bỗng dưng lại biến thành thảo luận quốc sự rồi, hơn nữa thiếu niên này cũng ghê gớm nói chuyện với phủ tôn mà không hề tỏ ra rụt rè sợ hãi.
Bao Chửng cười ha hả, vỗ vai Thiết Tâm Nguyên:” Đợi xem đi! Nếu ngươi muốn họa địa vi lao, vậy lão phu cũng học tiên hiền, vẽ một lao ngục cho ngươi, trừ khi ngươi tự chứng minh được vô tội, nếu không đời này đừng hòng được giải thoát.”
Thiết Tâm Nguyên bỗng nhiên chỉ muốn tát bản thân một cái, vừa rồi mình quá đắc y mới nói họa địa vi lao, tự dưng chuốc chuyện không phải trách nhiệm của bản thân vào người, Đại Tống cực kỳ chú trọng lời hứa, mình vô tình giam bản thân vào chính nhà lao tinh thần mình vẽ ra.
Bao Chửng nhìn Thiết Tâm Nguyên biến sắc, biết y tự nhân ra sai lầm của bản thân, tủm tỉm cười chỉ Bao Tử: “ Nếu là nhà lao mà chỉ giam một người thì lãng phí quá, có thể giam thêm cả hắn. Lão phu rất rõ chuyện của hắn, đứa nhỏ này chăm chỉ làm việc, thờ phụng mẹ già, sức khỏe vô song nhưng chưa tửng ỷ vào đó ức hiếp ai, nếu hai người là cố nhân quen thuộc, vậy giao cho ngươi, nếu sau này hắn tái phạm, ngươi coi như đồng tội.”
Thiết Tâm Nguyên xem như được lĩnh giáo thủ đoạn của Bao Chửng rồi, thoắt cái ông ta phủi được ngay hai phiền toái lớn, ấp úng:” Thế này có phải là giống trò đùa quá rồi không? Học sinh nói tới họa địa vi lao là điển cố cổ nhân, thời xưa làm thế không thành vấn đề, nay Tống Hình Thống được xác lập, chẳng lẽ không dựa vào thống pháp làm việc?”
“ Thói đời này, lão phu nghiêm khắc thì nói lão phu là ác quan, lão phu khoan dung bảo luật pháp là trò đùa, rốt cuộc ngươi cho rằng mình có tội rồi, muốn được xử theo pháp luât?”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu ngay:” Học sinh chưa bao giờ nói mình có tội ...”
“ Họa địa vi lao là do ngươi nói ra, người không có tội sao tự giam mình vào nhà lao? Hừm, lão phu đúng là không có cách nào phán định tội của ngươi, nhưng lưới trời lồng lộng, cho dù ngươi cơ trí hơn người, nhưng không thoát được công đạo nhân gian trừng phạt.” Bao Chửng cất giọng vang vang cực kỳ uy nghiêm, chấn đống màng nhĩ mọi người:
Thiết Tâm Nguyên bất giác bị khí thế này trấn nhiếp, tự biện giải:” Chuyện ở Áo miếu tà nhai thực sự không liên quan tới học sinh.”
“ Có liên quan hay không trời đất biết, ta ngươi đều biết.”
(*) Họa địa vi lao là điển cố ca ngơi Chu Vũ Vương Cơ Xương cai trị quốc gia bằng nhân nghĩa nên ai cũng tuân thủ pháp luât mà không cần nhà lao, đến mức Vũ Cát đánh chết người, chỉ cần vẽ vòng tròn làm nhà giam, cắm một cái gậy làm linh canh, ba năm sau đi qua Vỗ Cát ngồi yên chỗ cũ.
Chuyện tất nhiên có phần thổi phòng lý tưởng hóa, nhưng một điều không thể phủ nhận trong lịch sử mấy nghìn năm phong kiến TQ, Cơ Xương là đế vương duy nhất đề xướng “ai phạm tội xử người đó, tội không liên lụy người nhà”, có thể coi là cực kỳ tiến bộ.
Mà ông này còn thời khoảng 1000 năm TCN nữa chứ.