Chương 047: Phi tặc sau tấm biển. (1)
Rửa ráy xong bữa sáng của Thiết Tâm Nguyên cũng là bánh hấp và nước canh, thêm vào hai quả trứng luộc.
Hồ ly ngẩng đầu nhìn lâu rồi, thế là Thiết Tâm Nguyên bóc trứng gà trước, theo quy củ cũ, mình ăn lòng trắng, hồ ly ăn lòng đỏ.
Vốn Thiết Tâm Nguyên chẳng dậy sớm được như thế, chủ yếu vì đêm qua tiếng chuông cứ gõ suốt, ở mức độ nào đó, sinh hoạt của người Đông Kinh dựa vào Chung lâu, khi gặp chuyện khẩn cấp, Chung lâu cũng có tác dụng điều độ.
Rất phức tạp, thường chỉ phường trưởng, lý chính, bảo chính mới nghe ra, Thiết Tâm Nguyên có học một ít nhưng chưa tinh thông, miễn cưỡng nghe ra đêm qua có đại quân rời Đông Kinh. Dương Hoài Ngọc vậy là lên đường rồi, đi rất bí mật trước đó chẳng kịp gặp nhau.
Tiếng chuông sáng nay thì biểu thị, cấm chợ, tất cả chưởng quầy phải tới cửa hiệu của mình, đợi quan phủ tới hỏi.
Đó là nguyên nhân vì sao trời mưa sầm sập mà mẹ rời nhà khi trời chưa sáng, trước kia thời tiết tệ thế này mẹ không cần ra cửa hiệu, thân là chưởng quầy hai cửa hiệu, mẹ có cái tư cách đó.
Ban ngày cấm chợ, đây cơ hồ là chuyện hoang đường ở Đông Kinh, đô thị khổng lồ có trăm vạn người sinh sống, cấm chợ sẽ gây phản ứng dây chuyền.
Rất nhiều người không có lương thực qua ngày, cấm chợ khiến cả nhà chịu đói.
Tình hình như vậy tất nhiên không cách nào tới Thái học, vì thế ăn sáng xong Thiết Tâm Nguyên cầm cuốn ( Thái bình quảng tạp ký đàm), say sưa đọc những câu chuyện nhỏ trong đó.
Ngoài đường ầm ầm ĩ ĩ, Thiết Tâm Nguyên không sao tập trung được, bỏ sách xuống đội nón lên, đi qua tiểu viện mở đại môn trong ánh mắt lo lắng của hồ ly.
Phía đối diện Đồng Tử khóc lóc, Đồng Bản thì lại tỏ ra trấn tĩnh, còn về phần tiểu tức phụ của Đồng Tử thì nấp ở cửa lén nhìn ra ngoài.
Một đám sai dịch mặc áo tơi ngang ngược ném bản in nhà Đồng Tử ra đường, chất bừa thành một đống trước cửa.
Đồng Bản cười giả lả:” Các vị quan gia rốt cuộc tìm cái gì, liệu có thể nói lão hán một tiếng, lão hán tìm cho, trong xưởng in loạn lắm, không đáng bẩn áo các vị quan gia.”
Tên sai dịch mặt còn hằn rõ vết roi hằn học nói:” Truy phi tặc, rất xinh đẹp, ả chạy thoát đêm qua, hướng về phía này, lão già nghe đây, dám che giấu phi tặc, tội ngang hàng, nếu như nhìn thấy thì nói sớm, tới nha môn lĩnh tiền.”
Đồng Bản vái liên hồi:” Quan gia cứ tìm, tiểu dân tiểu hộ không dám dính líu tới phi tặc, ngài muốn tìm ở đâu, lão hán dọn chỗ đó, vạn vạn lần không để phi tặc chạy thoát.”
Sai dịch hài lòng gật đầu, chợt thấy Thiết Tâm Nguyên đang đứng xem náo nhiệt:” Thiết gia tử, nhà ngươi không vào được, ngươi phải qua đây lăn tay đảm bảo không giấu phi tặc.”
Thiết Tâm Nguyên lắc đầu: “ Không được, các vị cũng phải vào nhà ta lục soát, chẳng may phi tặc trốn trong nhà ta thì có trăm cái miệng cũng không cãi nổi. Tiểu gia gần đây xui lắm, toàn chuyện phiền lòng, các ngươi lục soát qua để ta yên tâm ở trong nhà, nếu không cứ thấp thỏm.”
“ Đúng là người đọc sách hiểu chuyện, biết bọn ta kiểm tra chỉ có lợi mà không có hại.” Sai dịch nói xong quay sang đá Đồng Tử còn khóc lóc:
“ Cái thứ ngu xi này không biết nặng nhẹ, khóc như lợn bị chọc tiết, đồ đạc lộn xộn một chút với mất đầu cái nào hơn?”
Trong lúc đó Thiết Tâm đã trình bày với thị vệ trên tường thành, sai dịch được thị vệ cho phép, chia ra một nhóm vào Thiết gia.
Những người này Thiết Tâm Nguyên ngoại trừ người đứng đầu, còn lại không nhận ra ai.
Nhưng nhìn thủ đoạn lục soát của họ thì biết không phải sai dịch bình thường, nếu ngay cả sai dịch chuyên làm chuyện tạp dịch mà có cung nỏ, trường đao, chiến thuẫn, huấn luyện đâu ra đó thì Đại Tống sớm diệt Tây Hạ lẫn Khiết Đan rồi.
Đưa đĩa bánh cho sai dịch, xem bộ dạng hẳn là chưa ăn sáng, nói nhỏ:” Tranh thủ lót dạ, bếp có nước nóng, lát nữa pha cho ít trà chống lạnh.”
Vừa nói vừa đánh mắt về những người kia.
Sai dịch nhận lấy đĩa bánh nói ngắn gọn:” Binh sĩ, là biên quân.”
Hồ ly chạy từ trong phòng ra, quấn lấy chân Thiết Tâm Nguyên không chịu đi, vướng va vướng víu, Thiết Tâm Nguyên đá hai cái nó vẫn cứ quấn lấy.
Ánh mắt Thiết Tâm Nguyên trở nên cảnh giác, lặng lẽ kéo giãn khoảng cách với tên sai dịch đang ăn như chết đói, mắt đảo quanh nhìn chỗ khả nghi.
Bản năng chết nhát của hồ ly phát tác rồi, nó phải phát hiện ra nguy hiểm mới bám chặt như vậy, dựa theo tính của nó, Thiết Tâm Nguyên đá cái đầu là nó đã chạy ra xa.
Thiết gia bé xíu, nên chẳng mấy chốc là lục soát xong, sai dịch cầm đầu nói không phát hiện gì cả, Thiết Tâm Nguyên thở phào, định trấn an hồ ly, nhưng lông nó dựng cả lên, đồng thời mặt dữ tợn nhe hai cái răng nanh, miệng gầm gừ.
Thiết Tâm Nguyên liền lấy hết thức ăn ra chiêu đãi đám quân binh ngụy trang sai dịch, còn pha trà nóng.
Sai dịch thấy quân binh còn do dự thì cười nói:” Mọi người cứ ăn uống đi, ở nơi này không xảy ra chuyện được đâu, hộ này nhà nhà có danh có tiếng sinh trưởng ở Đông Kinh, tuyệt đối không hại mọi người.”
Quân binh yên tâm, vả lại lục soát cả đêm rồi, bụng đói lắm, không khách khí nữa, ăn ngấu nghiến.
Thiết Tâm Nguyên nhân lúc rót trà mới chấm nước viết hai chữ " tấm biển", sai dịch là người làm nha môn lâu năm, hiểu ý ngay.
“ Ha ha ha, bánh nhà ngươi không tệ đâu, chỉ là hôm nay công vụ bận rộn, không có thời gian nếm thử bánh canh, mai mở chợ, thế nào cũng phải tới ngõ Tảo Trủng.” Sai dịch cười ha hả:
“ Tất nhiên, bánh canh mẹ ta làm số một Đông Kinh, các vị đại ca mai tới nếm thử, nhất định không phí chuyến đi này.”
Đám người ăn no bụng rồi cười hì hà rời Thiết gia, Thiết Tâm Nguyên đóng chặt đại môn, sau đó ra sức vẫy tay với thị vệ trên tường thành, cùng lúc đó tiếng nỏ phát ra liên hồi, tấm bia trinh tiết trên cửa Thiết gia vỡ nát.
Một bóng người màu xám sau tấm biển lao ra, lộn vòng giữa không trung, vừa đứng vững liền có bốn năm thanh đao chém xuống.
Phi tặc vung đao chặn lại, không ngờ một cước từ chính diện đá tới, kêu thảm một tiếng, ngực trúng đòn lăn đi, đằng sau là đại môn Thiết gia, xô mạnh tới mức gãy then cài người lăn vào sân.
Thiết Tâm Nguyên ôm hồ ly trốn trong phòng nhìn rất rõ, phi tặc đúng là nữ tử, sau khi trúng một cước, khăn quấn đầu rơi ra, mái tóc dài tán loạn trên người.
Thấy ả loạng choạng đứng dậy, miệng phụ máu, ánh mắt kinh hoàng tội nghiệp, làm người ta thương xót.