Chương 046: Hồ ly sắp thành tinh rồi.
Chủ đề hôn sự của nhi tử là điều Vương Nhu Hoa thích nhất, hào hứng nắm tay nhi tử tính toán: “ Đường Đường thì thôi đi, con bé đó xinh đẹp nhưng tính khí đành hanh, cưới nó về con sẽ vất vả cả đời, vàng bạc đầy nhà cũng chẳng thực tế bằng trà thô cơm nhạt mà thoải mái như mẹ con ta. Công chúa cũng không được, khuê nữ đó tính cách rất tốt, nhưng không phải đứa có phúc đâu, dăm ba bữa lại ốm bệnh một lần, nhìn hai mày nó nhíu lại, định sẵn sẽ sầu lo cả đời, chúng ta giúp được thì giúp, nhưng không thể chịu xui xẻo cùng.”
Thiết Tâm Nguyên ngớ ra:” Mẹ vốn bị người ta nói bậy bạ hại không ít, sao giờ còn tin cái thứ này.”
“ Bây giờ mẹ làm mẹ rồi, một tiểu cô nương so cái gì chứ.” Vương Nhu Hoa hãnh diện nói:
Lý lẽ kiểu gì thế này, mà Thiết Tâm Nguyên không muốn tranh luận với mẹ, nói kiểu gì thì mẹ cũng đúng thôi:” Nhưng con hứa với công chúa rồi, nếu cô ấy không tìm được trượng phu thì con sẽ cưới về.”
Vương Nhu Hoa thoải mái phất tay:” Không sao, mẹ chưa bao giờ nghe nói công chúa mà không gả đi được, còn tùy tiện an ủi một chút cũng tốt.”
“ Đó không phải là lời an ủi, xưa nay con nói nhất ngôn cửu đỉnh ...”
“ Cái thứ nhất ngôn cửu định của con trước mặt mẹ quịt bao nhiêu lần rồi, có cần mẹ đếm cho không? Nam tử đại trượng phu hứa hẹn gì với một tiểu nữ tử chứ, con coi là thật, người ta chưa chắc coi ra gì. Con không được làm cái việc thành toàn người khác lỡ dở bản thân.”
Thiết Tâm Nguyên lấy tay xoa xoa mặt cho tỉnh người:” Mẹ hận nhất là nam tử phụ bạc cơ mà, sao tới chỗ con lại khác thế?”
Vương Nhu Hoa hừ một tiếng:” Nam nhân trọng tình trọng nghĩa sống rất mệt mỏi, vì một nói mà chạy như ngựa, mệt như chó, cha con năm xưa bị tình nghĩa hại chết đấy. Nếu như mặc kệ người trong trang, chỉ dẫn mẹ con ta bỏ chạy thì làm gì mà chết, khiến cho nhi tử thành thân cũng không nhìn thấy.”
Bao năm rồi mới lần đầu nghe thấy mẹ trách móc cha, mẹ nhiều năm cô đơn, trái tính trái nết chút cũng là bình thường, Thiết Tâm Nguyên nhe răng dỗ mẹ vui vẻ, nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện của mình nữa.
Sĩ nhân thành thân thường khá muộn, không như bách tính hương nông mười bốn mười lăm đã thành thân, vừa phải đọc sách, vừa phải chiếu cố thê nhi thì không làm tốt hai đằng, nhiều người đỗ đạt rồi mới kết hôn, nên mới thường có câu ngày đề danh bảng vàng là lúc động phòng hoa chúc.
Mình còn thời gian, hoàng gia gả công chúa cũng muộn, cứ đợi vài năm nữa rồi hẵng tính, ai mà nói trước được chuyện ngày mai ra sao.
Về tới nhà, Thiết Tâm Nguyên thấy mùi máu tanh trong không khí càng nặng, xem ra hành hình vẫn còn tiếp tục.
Ông trời tựa hồ không chịu nổi thảm cảnh này, thành Đông Kinh từ khi nhập hạ tới nay chẳng có một giọt mưa, lúc này bây đen kín trời, phương xa những tia chớp đỏ xẹt loằng ngoằng, có lẽ vì quá xa nên khi tiếng sấm truyền đến nơi thì thành yếu ớt, chẳng có khí thế trấn nhiếp bốn phương.
Chắc có phạm nhân không chịu nổi hình phạt mà chết, trên Chung lâu truyền tới tiếng chuông chói tai.
Trên đường xuất hiện rất nhiều binh sĩ, bọn họ xếp thành đội cầm trường thương đi qua, sau đội ngũ luôn có dăm ba người buộc vào dây thừng, ai nấy cúi gằm mặt.
Lạ nhất là không thấy một người ăn mày nào trên phố, mọi khi lúc này phải nhiều ăn mày nhất mới đúng.
Khi đi qua cống ngầm, nhìn thấy binh sĩ đứng gác, xem ra Bao Chửng lần này mạnh tay chỉnh đốn trị an Đông Kinh rồi, chỉ là không biết hiệu quả ra sao.
Hồ ly thấy xe ngựa về liền lon ton ra đón, bị tiếng sấm lớn làm cong đuôi chạy trở lại.
Vương Nhu Hoa cười:” Tối nay cẩn thận, chớ để hồ ly chui vào chăn của con, nó sắp thành tinh rồi, con xem mọc ra không ít lông mới, đang đen đi.”
“ Không phải đen đâu mẹ, là quá trắng, nên trong chỗ tối nhìn giống màu đen.”
“ Thế thì nó đúng là thành tinh thật rồi.”
Thiết Tâm Nguyên tháo xe ngựa, cho cỏ khô vào máng ngựa, múc nhiều nước sạch đổ vào, vỗ vỗ con ngựa già mấy cái rồi vào phòng.
Mai phải về Thái học, cần tranh thủ ôn tập bài vở, thời gian qua trễ nải học tập, ngoại tổ phụ hẳn là bất mãn lắm, còn phái lão phó đưa sách cho mình, hàm nghĩa trong đó khỏi nói cũng biết.
Hạn lâu thì ắt có bão lớn, ông trời liền một lần đem nước mưa nợ trước đó trả cho nhân gian, nhìn có vẻ là phân phối công bằng, nhưng kết quả thì tương phản.
Mưa như trút nước ...
Cửa xả nước trên tường thành đổ ầm ầm suốt đêm, đây là điều duy nhất không hay khi sống bên tường thành.
Thiết Tâm Nguyên rất hoan nghênh trận mưa lớn này, dù nó không mang lại phúc trạch cho nhân gian thì ít nhất rửa đi được mùi máu tanh.
Ngoài cửa tiếng vó ngựa vẫn không ngừng, đế quốc giờ mới bắt đầu chinh phạt Di Lặc giáo.
Nghĩ tới thân hình mạn diệu của Đằng Nguyên Nhất Vị Hương, Thiết Tâm Nguyên mỉm cười đóng cửa sổ lại, dù ả là người hoàng tộc nước Oa cũng không có khả năng thoát được. Bao Chửng còn đang muốn dùng ả để dẹp hậu họa từ cái chết của Lý Vĩ.
Mẹ Lý Vĩ đã tới trước cổng phủ nha Khai Phong ngồi hai ngày không ăn không uống rồi, trời nóng nực như vậy, trúng nắng ngất xìu là tất nhiên, dù thế mẹ Lý Vĩ vẫn dứt khoát yêu cầu phủ Khai Phong tìm cho ra hung thủ giết người.
Thiết Tâm Nguyên sáng sớm ngủ dậy thấy mưa lớn vẫn không ngừng, mây đen sà thấp, như một cái chăn ướt chùm lên đầu, ngửi không khí vẫn thấy mùi lành lạnh, e trong thời gian ngắn khó mà tạnh được.
Mưa suốt một ngày một đêm, thành Đông Kinh ướt sũng, không khí tươi mát hơn nhiều.
Hồ ly thò đầu từ trong chăn ra, cảnh giác nhìn màn mưa trắng trời, hôm qua sấm nổ suốt, nó chui vào nách Thiết Tâm Nguyên nằm, cực ngoan, không nhúc nhích tí nào.
Có lẽ là mẹ nói đúng, nó sắp thành tinh rồi, ít nhất Thiết Tâm Nguyên đọc được lời nó muốn nói qua đôi mắt dài yêu mị đó, vì thế đội nón ra sân, lấy bát cơm của hồ ly vào, cái bát gốm đen được mưa rửa sạch sẽ, y thậm chí còn soi gương được.
Nước mưa thành Đông Kinh chẳng sạch sẽ, Thiết Tâm Nguyên rửa lại lần nữa, chia một nửa canh thịt mà mẹ để lại trên bếp, bé thêm bánh hấp đặt vào cái bát của hồ ly dưới chân.
Hồ ly vèo một cái chui từ trong chăn ra, hôm qua không ăn bữa khuya, đói lắm rồi, nhìn thấy cái bát quen thuộc của mình, vẫy tít đuôi chạy một vòng vừa hít hít ngửi ngửi lại vừa liếm liếm, cứ như con chó.