Chương 048: Phi tặc sau tấm biển. (2)
Phi tặc lúc này cũng thấy Thiết Tâm Nguyên đứng sau cửa sổ, không biết nói cái gì, cầm trường đao bước nhanh tới, bộ dạng đáng sợ của ả dọa hồ ly hết hồn.
“ Tặc nhân ở đâu dám tới đây hoành hành.”
Phập!
Theo cùng tiếng quát , một mũi nỏ thương mang theo khí thế không gì cản nổi từ tường thành bắn xuống, ghim cứng phi tặc xuống đất.
Phi tặc không cam tâm trừng mắt nhìn Thiết Tâm Nguyên ngã xuống, nước mưa rơi lộp độp lên mặt, xối đi máu tươi không ngừng từ trên người ả tuôn ra. Địa thế Thiết gia bắc cao nam thấp, phía nam có một cái ống gốm nối với cống ngầm, vì thế máu tươi chẳng lưu lại cái sân nhỏ xinh xắn.
Lão Hoàng ngồi cái giỏ thường ngày dùng vận chuyển hồ ly, xuống tường thành.
Đá văng sai dịch đang ngoạc miệng cười, ve ve cằm đi quanh nữ phi tặc, cuối cùng cũng cười ha hả, vào thời khắc gian nan nhất có công lao này, làm sao hắn chẳng mừng rơn.
Bình thường sai dịch ăn cú đá này là xéo ngay, nhưng hôm nay hắn đi cùng quân binh, khó khăn lắm mới vớ được công to, sao cam tâm bị Lão Hoàng cướp mất.
“ Hoàng tướng quân, phi tặc này do bọn tiểu nhân bắt, mong tướng quân giao trả, để tiểu nhân còn về trả lệnh cho phủ tôn, hôm qua bọn tiểu nhân ăn hai trận đòn rồi, ngài nỡ nhìn bọn tiểu nhân bị đánh tiếp sao?”
Lão Hoàng quay đầu nhìn sai dịch, miệng chỉ nói đúng một chữ:” Xéo.”
Quân binh mặt có vết roi giận lắm, xách trường đao định xông lên, nhưng bị sai dịch hoàng sợ ôm chặt lấy, chỉ hai tên thị vệ xoay nỏ tám trâu về phía mình, nói gấp:” Huynh đệ, nhẫn nhịn một chút, nơi này là địa bàn của họ.”
Thiết Tâm Nguyên từ trong nhà ôm hồ ly đi ra, nhìn phi tặc một lúc liền nhận ra thân phận của ả, nói:” Theo như ta biết thì phi tặc Oa nữ này không ít, bọn chúng thích đi thành từng nhóm, ở đây mới có một người, phụ cận hẳn còn nữa, cứ tìm xem, cơ hội tìm thấy rất lớn.”
Lão Hoàng vội hỏi:” Sao ngươi biết?”
Thiết Tâm Nguyên thở dài:” Trước kia ta tới Tôn Dương chính điếm uống rượu, là Oa nữ này rót rượu cho.”
Đám sai dịch thấy nói nữa vô ích, chắp tay với Thiết Tâm Nguyên rồi phẫn nộ bỏ đi, đường Hoàng Thành không ai có thể tranh lại với thị vệ hoàng thành, bọn họ biết điều đó.
Thiết Tâm Nguyên đi ra cửa gãi đầu:” Lại phải sửa cửa rồi, mẹ thế nào cũng hỏi.”
“ Ha ha ha, ngươi là đứa to gan không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại sợ mẹ, ha ha ha, thường ngày nhìn ngươi bị mẹ cầm chổi lông gà đuổi đánh khắp sân, lão tử cứ thấy quai quái, cảm giác ngươi ngứa da, thích ăn đòn.” Lão Hoàng cười to:
Thiết Tâm Nguyên thả hồ ly xuống, dọn dẹp gỗ vụn trong sân:” Mẹ ta tâm tình không tốt, đánh ta một trận tâm tình liền tốt hơn, có gì không hay chứ?”
Lão Hoàng rút nỏ thương ra:” Hay, hay, lão tử nếu có nhi tử hiếu thuận như vậy, tổn thọ mười năm cũng đáng.”
“ Khi ta sinh ra thì cha ta đã chết rồi.”
Lão Hoàng vỗ trán:” Dùng mạng mình đổi phú quý cho con cháu cũng không lỗ, cha ngươi có cái số đó, Lão Hoàng không có, phải dùng công lao bù đắp vậy.”
Thi thể được kéo lên tường thành, chẳng mấy chốc trên đó náo nhiệt vô cùng, tiếng cười rộn rã như đón Tết sớm vậy.
Tâm tình Thiết Tâm Nguyên chẳng tốt như thế, không còn tấm biển trinh tiết, mẹ sẽ rất đau lòng, đó là niềm kiêu hãnh và cột trụ tinh thần của mẹ, bất kể thế nào cũng phải kiếm cái mới.
Thiết Tâm Nguyên không ngờ nhà bảo chính lại chất đống tấm biển thế này.
Sau khi nghe dân phường kể chuyện xảy ra ở Thiết gia, lão bảo chính vội vội vàng vàng chạy tới ngay, xem tình hình xong, lập tức sai chất tử về nhà mang một tấm biển tới, thuận tiện mời thợ mộc sửa đại môn.
Người đông dễ làm việc, dù là trong mưa lớn, tấm biển cùng đại môn Thiết gia cũng được sửa sang trong thời gian ngắn, trừ đại môn trông mới hơn một chút, gần như không khác gì.
Kệ, mẹ ngày nào về cũng nhìn tấm biển, chứ chẳng để ý cái cửa nó bị làm sao.
Nắm ít bùn đất bôi bừa lên cửa, Thiết Tâm Nguyên thỏa mãn vào nhà tiếp tục đọc sách, chuyện trước đó giống như chưa hề xảy ra.
Cái tên Âu Dương Tu đó không biết uống nhầm thứ thuốc gì mà bắt mọi người bắt đầu học tập viết công văn, phương thức viết công văn hoa mỹ mà mình khổ luyện hai năm trời bị hắn phủ quyết, nói toàn bộ là đánh rắm, còn chẳng có vị gì.
Loại rắm không mùi này thì không phải chỉ Thiết Tâm Nguyên, toàn Thái học viết công văn như thế, ai ngờ bị Âu Dương Tu và Doãn Thù coi không đáng một xu.
Còn đem ( Đại trung thư tạ hàn thực tứ ngự diên trạng) của thị lang Dương Ức ra phê phán trọng điểm, nói những lời khách sáo đáp tạ hoàng đế ban diên tết Hàn Thực chỉ có mỹ lệ mà không thực tế.
Không chấp nhận được, thái bình thịnh thế tới, mọi người tất nhiên phải trang điểm thái bình, thi từ ca phú là thủ đoạn tốt nhất, một bài từ phú quý, một khúc ca thái bình là sở thích lớn nhất của hoàng gia.
Đám người Âu Dương Tu cho rằng đề xướng thi phú là có hại, như thế thi nhân sẽ kế thừa phong khí vãn Đường, Ngũ Đại, cuối cùng hình thành thế thái hoa lệ mà trống rỗng.
Thiết Tâm Nguyên gãi đầu, mọi người viết công văn hoa gấm có gì không hay? Đưa một sự kiện miêu tả bằng ca từ là chuyện tốt, sao phải t hay đổi.
Tương lai lật công văn xem, toàn là âm mưu với lợi ích trần trụi, như thế hại gan lắm.
Đang lúc Thiết Tâm Nguyên vò đầu bứt tóc thì đống đá tùy ý chất đống ở góc tường nhà người ta có một bà lão mặc bách nạp y, lom khom đi qua trước cửa Thiết gia.
Mưa đã ngớt đi nhiều rồi, bà ta chống một cái gậy trúc không biết lẩm bẩm cái gì, ngoài đường vắng tanh, nước mưa rơi lên tấm thân còng trông vô cùng cô độc.
Không ai nhìn thấy sự khống khổ che dấu dưới nón, càng không ai chú ý ánh mắt thù hận của bà ta, ánh mắt đó khiến hồ ly đang ngủ ngon lành ngồi bật dậy, hít hít nửa ngày trời, tiếp tục gác lên chân Thiết Tâm Nguyên ngủ tiếp.
Trời mưa to, nước trong cống ngầm chảy rất siết, bà lão vừa xin được cái bánh từ từ đi tới bên cống ngầm, tựa hồ muốn ngồi dưới cái cây lớn nghỉ ngơi chốc lát, ăn hết cái bánh tiếp tục đi tìm miếng ăn.
Cỏ xanh dính nước trơn trượt, bà lão dẫm lên bụi cỏ, trượt chân lăn xuống cống.
Người Đông Kinh nhìn thấy cảnh này chỉ thở dài mà không cứu viện, với bà lão mà nói, chết chưa chắc là chuyện xấu.
Dòng nước cuồn cuộn rửa đi những thứ cáu bẩn trên mặt bà lão, lộ ra khuôn mặt tinh tế nhô lên khỏi mặt nước, thù hận nhìn mỗi cảnh tượng mình thấy.