Chương 053: Vận mệnh của Đơn Viễn Hành
Đường Đường đã đi qua trước mặt Thiết Tâm Nguyên ba lần rồi.
Thiết Tâm Nguyên cười hì hì khen nàng là tuyệt thế mỹ nữ, Đường Đường hừ một tiếng, ngửa cái cổ trắng nõn về phòng, tới giờ nàng chưa nguôi giận.
Hồng sam Đường Đường nhiệt tình như lửa, lục sam Đường Đường thanh nhã tựa sen, tử sam Đường Đường cao quý điềm đạm
Đây là con yêu tinh, chỉ cần thay một bộ y phục là đổi một loại sức hút, nhất là y mặc hồng sam, yếm lót màu xanh như ẩn như hiện như khiêu khích người ta, đúng là yêu tinh chính hiệu.
Xảo Nhi cùng Thiết Tâm Nguyên ngồi dưới mái hiên, sau khi lấy lại hồn phách của mình, hỏi:” Ngươi không định cưới con yêu tinh này à?”
Thiết Tâm Nguyên cười nhạt:” Dù ta không cưới thì cũng chẳng tới lượt ngươi đâu mà mơ, năm xưa bao ngươi đọc sách, ngươi nói đó là thứ vô dụng, giờ thấy món ngon lại thèm à, không có cơ hội đâu.”
Xảo Nhi xấu hổ day mũi:” Vương Bà Tích cũng không tệ, bầu vú ...”
“ Im, ngươi không ngại chung chạ, ta còn thấy xấu hổ thay ngươi.”
“ Nguyên ca nhi, chuyện này có gì mà xấu hổ, người ta đưa khuê nữ tới nhà phú quý làm thị nữ có cả đống, hết hạn để lại con, mang tiền tài kiếm hán tử nghèo để gả là bình thường mà.”
Thiết Tâm Nguyên bất giác nghĩ tới thị thiếp của Vương gia, thở dài:” Nhưng người ta rời nhà phú quý là không dính dáng gì nữa, còn Vương Bà Tích có trượng phu rồi.”
“ Cũng như thế thôi ....”
Đạo bất đồng bất khả thuyết, Thiết Tâm Nguyên không thèm cãi nhau với hắn nữa, cả hai ngồi một lúc không thấy mỹ nữ đi ra, hết hứng ngồi dưới mái hiên hóng mát.
Xảo Nhi nhất định muốn vẫn thạch, Thiết Tâm Nguyên đành phải giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, vốn không muốn để ý, người mà muốn cái gì cũng được là hoàng đế, bách tính có chút tiếc nuối là bình thường.
Nhưng một tên lớn lên giữa người Tây Hạ, chỉ cần thích là nhất định phải lấy được.
Nếu Thiết Tâm Nguyên không giúp, hắn tự đi lấy.
Sợ nhất điều này, làm việc xấu không có kế hoạch mà chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết thì hậu quả khó lường. Trước khi làm việc thì phải tính đường lui, đó là thói quen của Thiết Tâm Nguyên, muốn tìm đường lui thích hợp, phải tìm Đơn lão đầu Đơn Viễn Hành.
Đơn lão đầu bây giờ thành một trong những nhân vật nổi danh nhất Đông Kinh, phàm là có vụ án mất tích ở Đông Kinh, tìm tới Đơn lão đầu là quyết không sai, nếu Đơn lão đầu nói không thấy người mất tích thì người đó quá nửa lành ít dữ nhiều.
Giờ bề ngoài ông ta là người duy nhất có giao tiếp với người trong cống ngầm.
Bảy năm qua Đơn lão đầu gần như đi hết thành Đông Kinh, Thiết Tâm Nguyên đưa cho ông ta tấm bản đồ, được ông ta chú thích bằng vô số chữ nhỏ li ti, trong đó có đánh dấu cả cống ngầm.
Mặc dù chưa hoàn chỉnh nhưng đây đã là tấm bản đồ tốt nhất Đông Kinh.
Trừ Thiết Tâm Nguyên ra, không ai biết trong tay ông ta có hai tấm bản đồ như vậy.
Quan phủ nhiều phen vì vụ án mất tích tìm Đơn lão đầu kiếm chuyện, dù bị nghiêm hình thẩm vấn, ông ta cũng không hé răng một lời, từ đó được sự tín nhiệm tuyệt đối của người dưới cống ngầm.
Thế là Đơn lão đầu có thể tới những nơi trước kia chưa từng tới, bản đồ cũng có thêm những đường uốn lượn.
Đại bộ phận Lê hoa bạch được Thiết Tâm Nguyên cho ông ta, Xảo Nhi sau khi hiểu nguyên cớ, đành chấp nhận mình chỉ còn sáu bình.
Giờ đây tóc Đơn Viễn Hành đã hoàn toàn bạc trắng, lưng còng xuống nhiều, những tộc nhân từng tôn kính ông ta đều xa lánh, giống như Thôi đồ tể trước kia, mọi người dùng tới ông ta, nhưng không ưa ông ta, có lẽ ông ta là lão lưu manh già nhất Đông Kinh rồi.
Đơn gia vô cùng rách nát, nóc chính sảnh có một cái lỗ thủng lớn, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuyên qua tạo thành cột sáng tròn tròn, chẳng ai muốn sửa nhà cho lão lưu manh, mà ông ta thì già rồi, chẳng thể leo lên được.
Đơn Viễn Hành thấy Thiết Tâm Nguyên cứ nhìn cái cột sáng đó thì cười:” Không tệ, cho sáng nhà.”
“ Bản đồ sắp hoàn thành rồi, lão tiên sinh, giao cho Bao Chửng là lựa chọn không tệ.” Thiết Tâm Nguyên đã có tính toán này từ trước:
Đơn Viễn Hành cười:” Lão hán cũng nghĩ thế, phủ tôn muốn diệt trừ Di Lặc giáo thì phải từ người ô lạn mới chặt đứt được rễ. Quan phủ thống trị mặt đất, dưới mặt đất là thế giới khác. Tiểu tử, có biết hôm trước lão phu nhìn thấy gì dưới lòng đất không?”
Thiết Tâm Nguyên nghĩ một lúc nói:” Lão tiên sinh hay dùng từ thế giới dưới lòng đất, chẳng lẽ có tòa thành dưới đất?”
“ Ha ha ha, đúng vậy, một ngôi mộ lớn được khai quật, không gian bên trong còn lớn hơn ngươi tưởng tượng, giờ bọn chúng đang dọn dẹp bùn, khi dọn hết sẽ là tòa thành trì thực sự. Người Cái Bang đã mời ta xuống đó ở.” Đơn Viễn Hành nói tới đó thu lại nụ cười, gõ bàn:” Ta không định xuống, ta muốn được chôn trong mộ tổ, đã đào sẵn rồi, ngay dưới chân mẫu thân ta. Thân xác này tuy trong mắt người đời không đáng tiền, nhưng với mẫu thân rất quý giá, trả mẫu thân là công bằng nhất.”
Thiết Tâm Nguyên rót cho ông ta một chén rượu:” Lão tiên sinh đã có tính toán thì tốt rồi.”
Xảo Nhi trang trọng nói:” Ông yên tâm, huynh đệ bọn ta nói là giữ lại, hứa nhặt xác cho ông thì tuyệt đối không để ông phơi thây đồng hoang.”
“ Lời của Lý đại quan nhân thì tất nhiên lão phu tin rồi.” Đơn Viễn Hành quay sang Thiết Tâm Nguyên:” Lão phu chuyên môn sao chép cho ngươi một tấm bản đồ, vốn định vào lúc thích hợp giao phủ tôn, hi vọng ngài diệt nhọt độc, trả lại lão phu sự thanh bạch ... Thôi, không nói nữa, lâu rồi mới có khách tới nhà, uống với lão phu vài chén.”
Hai người không thể ở lại Đơn gia lâu, cùng ông ta uống hết bình Lê hoa bạch rồi mang bản đồ về ngõ Phá La.
“ Xem chừng Đơn lão đầu không muốn sống nữa.” Xảo Nhi thở dài:
Thiết Tâm Nguyên cũng nghĩ vậy, cuộc đời Đơn lão đầu hết sức gập ghềnh, thiếu thời muốn đi xa nhưng vì lão mẫu mà không hoàn thành, học vấn vì đó không tiến bộ. Sau khi thành thân muốn nhập sĩ đồ, nhưng thi mãi không đỗ.
Tuổi tráng niên muốn chấn hưng thì gặp phải thê tử vô cớ bỏ đi, từ đó cuộc đời không còn sinh thú nữa.
Vốn nghĩ thê tử bị người ô lạn bắt mất, quyết tâm đòi lại, đó là lý do giúp ông ta sống tới giờ, nhưng nay đi khắp Phúc Thọ động, điều tra bao năm chưa bao giờ nghe thấy ai nhắc tới thê tử mình, cuộc đời biến thành trò cười, tất nhiên không còn muốn sống nữa.
“ Chúng ta còn trẻ, dù trước mắt bao gian nan cũng tự tin vượt qua được, nhưng Đơn lão đầu già rồi, không làm lại được nữa, ông ấy làm việc càng sái thoát thì càng kiên quyết muốn chết.”