Ngân Hồ

Chương 059: Oan hay không oan? (2)

Chương 059: Oan hay không oan? (2)


Thiết Tâm Nguyên ôm lấy Hà bác sĩ khóc ròng, Phúc Nhi, Hỏa Nhi bảo vệ bên cạnh lau nước mắt liên hồi, cấm quân dù khốn kiếp tới mấy cũng không đi đánh mấy thiếu niên khóc bên thi thể đồng bạn lại còn là quan viên.
Người Hồi Hột bắn tên quá chuẫn, trúng ngay mi tâm Hà bác sĩ, không lệch tí nào.
Thương tích này thì Thiết Tâm Nguyên không dám đụng vào, cũng không dám rút ra, nhanh chóng sai Phúc Nhi bẻ cây, dùng thừng bện thành cái cáng đơn giản, tìm đại phu chữa trị, nói không chừng còn cứu được.
Khi bốn huynh đệ khiêng Hà bác sĩ rời khỏi vòng vây cấm quân, Thiết Tâm Nguyên cười khổ dừng lại, giao cáng cho bốn nha dịch.
Đôi mắt âm u của Bao Chửng chưa từng rời khỏi y một giây.
Vốn tưởng rằng quan văn như Bao Chửng không biết cưỡi ngựa, giờ nhìn thấy ông ta ngồi vững vàng trên lưng chiến mã, Thiết Tâm Nguyên liền biết những lời đồn về ông ta mà mình nghe trước đó đều không chân thật.
Bao Chửng nhảy xuống chiến mã, thân thủ linh hoạt, vỗ cổ chiến mã đẫm mồ hôi, nghiêm giọng lệnh thủ lĩnh cấm quân:” Không cho một ai ở hiện trường được đi, trừ khi lễ vật của người Hồi Hột đúng danh sách.”
Thủ lĩnh cấm quân chắp tay đi chấp hành.
Thiết Tâm Nguyên thấy trốn không được, đi tới khom người thi lễ:” Học sinh thỉnh an phủ tôn.”
Bảo Chửng nhìn đống thi thể nói:” Lão phu mỗi lần thấy ngươi thì luôn là lúc ngươi ung dung bên đống thi thể.”
Lần này thực sự là oan không cãi nổi, thực sự muốn học trong phim hô một câu "Bao đại nhân con oan quá!", cơ mà người hàm oan cho ngươi chính là Bao đại nhân còn kêu cái mẹ gì, Thiết Tâm Nguyên chỉ biết nói:” Học sinh có chút tâm đắc ở thuật giữ mạng.”
“ Thiết Tâm Nguyên, lần này ngươi không thoát được đâu, đại quân đã lùng sục chu vi mười dặm, đám tặc nhân tập kích người Hồi Hột không thể chạy thoát. Nếu như lão phu hỏi ra ngươi có dính líu thì thế nào, ngươi đối diện với ngoại công, với mẫu thân ngươi ra sao?”
Thiết Tâm Nguyên nói chắc nịch:” Phủ tôn cứ hỏi, học sinh sao có dính dáng tới đạo phỉ được, nếu có, học sinh đâm đầu vào cột chết ngay chứ không để các vị trưởng bối hổ thẹn.”
“ Được, vậy để bản phu đợi xem.” Bao Chửng quay đầu nói với đám đông đằng sau:” Các ngươi còn đợi gì nữa?”
Một loạt tiếng "vâng" vang lên, thế là lần đầu tiên Thiết Tâm Nguyên được thấy hoạt động hải bộ quy mô lớn của Đại Tống, nhân số lẫn hiệu suất kinh người.
Giờ thì y hiểu ra quyền lực trong tay Bao Chửng lớn cỡ nào.
Khi tiếng chuông trên tường thành Đông Kinh gõ vang, toàn bộ nông binh bảo giáp trong vòng năm dặm ném nông cụ trong tay, dưới sự suất lĩnh của bảo chính, theo con đường định sẵn giăng lưới gom lại ở Đông Kinh.
Chỉ cần là người không rõ hộ tịch, không phải người bản địa là bị tấm lưới này chùm lên, cuối cùng bao vây ở phụ cận Xảo trang, sau đó còn lại là xác nhận từng người, bốn tên râu quai nón bị xuyên xương tỳ bà tất nhiên được nha dịch chọn ra trước tiên.
Đám khốn kiếp này khi đi qua Thiết Tâm Nguyên còn "lịch sự" nhe răng ra cười:” Đa tạ ân tình vừa rồi của tiểu huynh đệ, để sau khi Lão Thôi thoát thân sẽ báo đáp.”
Dưới ánh mắt hồ nghi của Lão Bao, Thiết Tâm Nguyên cười khổ không thôi:” Chỉ cho ngươi một miếng dưa hấu, lão huynh đừng hại ta như thế chứ.”
Lão Thôi cười hăng hắc bị nha dịch đá sang bên.
Lão Bao nghe bộ đầu báo cáo xong, nhìn Thiết Tâm Nguyên cười mà như chẳng phải cười:” Tặc nhân của Phủ Đầu sơn cũng có liên hệ với ngươi, quả nhiên giao du rộng rãi thật đấy.”
Thiết Tâm Nguyên xua tay liên tục:” Học sinh thấy khát nước nên cho miếng dưa hấu, sao lại thành liên hệ với tặc nhân? Xin phủ tôn minh xét.”
“ Hừ, chuyện ngươi cần bị tra rất nhiều, vì như vì sao các ngươi lại sửa đường vào lúc này, ví như tại sao ngươi lại tới đây, ví như ...” Lão Bao nhìn từng tặc nhân sa vào tấm lưới khổng lồ của mình, tâm tình không tệ, trêu Thiết Tâm Nguyên một lúc đi tìm tướng lĩnh Hồi Hột bị chiến thuật biển người ép về.
Người Hồi Hột vẫn còn sợ hãi, có thể bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều bách tính cầm vũ khí như thế, không đi được, lại không dám công kích, càng không dám buông vũ khí, đành để đám người không rõ ràng lùa vào chỗ cũ.
Đối diện với khuôn mặt nghiêm nghị Bao Chửng, dù sứ giả hồi hột Tạ Lạp Nhĩ Gia Mộc Thố cao to áp đảo lại ngồi trên ngựa cũng mồ hôi ròng ròng.
Bao Chửng lạnh giọng hỏi:” Vì sao lại động binh đao ở ngoài thành Đông Kinh?”
Tạ Lạp Nhĩ nhảy xuống ngựa thi lễ:” Tặc nhân tới, không thể không đánh.”
“ Lão phu không nhớ điều luật nào cho phép các ngươi tự ý bắt đạo phỉ.”
Chuyện này quá vô lý Tạ Lạp Nhĩ nổi giận:” Nếu không tự vệ, lễ vật của vương ta hiến cho Tống hoàng đã bị cướp rồi.”
“ Thứ lễ vật nho nhỏ làm sao so với luật lệ vằng vặc? Lễ vật mất, tự có quan phủ phụ trách tìm về, các ngươi tự ý sát thương nhân mạng ở Đại Tống, tội khó thoát ... Lão phu đích thân hành văn trách hỏi Hồi Hột vương, hỏi hắn tới tiến cống hay giết người.”
Bao Chửng nói xong chẳng đợi Tạ Lạp Nhĩ phân bua, lệnh quan viên Hồng lư tự đằng sau đưa người Hồi Hột tới dịch quán, không có lệnh triệu kiến của hoàng đế không được rời đi.
Thiết Tâm Nguyên lè lưỡi, Lão Bao đúng là vừa cứng vừa thối, thảo nào chẳng ai ưa.
Xảo Nhi nhổ hạt dưa phì phì huých vai Thiết Tâm Nguyên:” Lão quan kia hình như có thành kiến rất sâu với ngươi.”
“ Trong mắt lão quan đó, trên đời chỉ có hai loại người, tội phạm và không phải tội phạm, bất hạnh thay ta là loại một, cho nên dù ta đang ăn dưa hấu thì ông ta cũng nghĩ ta chuẩn bị phạm tội.”
Xảo Nhi liếc quanh thấy không ai để ý tới đám người mình, nhỏ giọng:” Thì chúng ta đang chuẩn bị trộm đồ mà, lão quan có sai đâu.”
Thiết Tâm Nguyên quát:” Nói láo, chúng ta đang sửa đường, có văn điệp của quan phủ, Lão Hà giám công, các ngươi là lao dịch, ta là người qua đường, phải phân biệt rạch ròi.”
Xảo Nhi bĩu môi:” Ta là lão quan cũng hoài nghi ngươi, có Thái học sinh nào luôn xuất hiện bên đống người chết không?”
Thật muốn úp luôn miếng dưa hấu vào mặt hắn, Thiết Tâm Nguyên ăn hết dưa hấu chưa hết tức, sai Phúc Nhi vớt quả dưa nữa tiếp tục trút giận vào đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất